Trong phòng nhỏ, tiếng chúc mừng vang lên tầng tầng
rung động.
Đám hạ nhân xung quanh lập tức quỳ xuống, cùng nói
vang: “ Chúc mừng Vương gia!”
Mặc Uyên giương ánh mắt đau đáu, mãnh liệt nhìn vào
tấm rèm trắng, đang che bên trong một thiếu nữ, hắn cảm thấy như cả trái tim
đang bị bóp nghẹn, hắn đã đặt hết cả trái tim vào nàng , vậy mà có một việc hắn
hoàn toàn không có cách nào nắm giữ được, chính là… tâm của nàng.
“Đều lui xuống hết đi”. Hắn thản nhiên ra lệnh, bóng
lưng tuấn dật khẽ cứng lại, làm cho người ta không nhìn ra được tâm tình.
Mọi âm thanh nhộn nhạo qua đi, mọi vật lại chìm vào
tĩnh lặng.
Ngón tay thon dài khẽ vén rèm lên, trên chiếc giường
mềm mại, mỹ nhân khẽ nghiêng người, làn da trắng như tuyết.
Đôi mắt trong veo của lạc Cơ Nhi gần như không có
chút ánh sáng, nàng kinh ngạc nhìn vào cổ tay mảnh khảnh của mình, nơi đó vẫn
còn sợi chỉ hồng chưa kịp tháo ra, quấn lấy đầu ngón tay trắng nõn, tạo
thành một cảnh tượng kiều diễm say lòng.
“Nhìn ta, Lạc nhi…”Mặc Uyên nhẹ nhàng cẩn thận
cúi người, ngón tay dịu dàng nâng cằm nàng, thấp giọng nỉ non.
Lạc Cơ Nhi rốt cục ngước đôi mắt thất thần nhìn nam
tử tuấn lãng trước mắt, hắn ép nàng nhìn hắn, nhu tình tràn ngập, hắn gắt gao
ôm lấy thân thể nhỏ bé của nàng, làm nàng không thể nào nhúc nhích.
Thì ra, đây chính là mục đích của hắn?
Sinh cho hắn một hài tử, cũng khiến nàng thêm ràng buộc, ngay lúc mà nàng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ai-no-phi/1537170/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.