Gương mặt hoàn mỹ của Mặc Kỳ nháy mắt trở nên đỏ ửng,
một tay đang cầm vải bông, một tay đang đang cầm lọ thuốc, gầm nhẹ nói: “Làm gì
vậy? Đã nói là ngươi nằm xoay người lại, ta sẽ thoa thuốc!”
Thực sự không đành lòng nhìn Ca Nhi lại phải chịu cảnh
đau đớn như thế nữa, Lạc Cơ Nhi vươn tay, lạnh lùng khẽ chạm tay Mặc Kỳ,
bảo hắn: “Ta sẽ thoa thuốc, ngươi có thể mang giúp một chậu nước nóng tới đây
được không ?”
Mặc Kỳ trong nháy mắt không nói gì, khẽ nghiến răng
lại, không thể làm gì khác hơn là đưa lọ thuốc trên tay giao cho Lạc Cơ Nhi,
xoay người bước tới cửa phòng.
Ra tới cửa phòng, hắn hơi ngừng bước, quay đầu lại
nhìn lại tiểu nha đầu đang nằm trên giường kia, đôi mày đang nhíu chặt, vết
thương sâu như vậy, hắn thật cảm thấy xót xa, thật không hiểu lúc đó nàng lấy
đâu ra dũng khí lớn như vậy mà hứng chịu lưỡi dao, vạn nhất lưỡi dao kia
chỉ cần lệch đi một chút , vị trí bị đâm không phải là bả vai mà là trái
tim thì biết làm sao bây giờ?
Trong lòng băn khoăn lo lắng không sao cởi bỏ được,
Mặc Kỳ nắm chặt bàn tay, quyết rời đi, trước mắt chợt thấy một bóng người, hắn
ngước mắt nhìn lên, thì đã thấy bóng đen đó chính là Mặc Uyên trong màn
đêm từ lúc nào đã đến, đôi mày như mọi khi vẫn nhíu chặt, mang theo một nỗi lo
lắng sâu sắc, cả người toát ra một trận hàn khí!
“Ca ca!” Mặc Kỳ sửng sốt khẽ kêu lên, chợt nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ai-no-phi/1537169/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.