Lòng tràn đầy đau khổ
Trong căn phòng rộng lớn, không gian tịch mịch vắng
vẻ.
Tất cả nô tỳ trong phòng đều ngừng công việc, ánh mắt
Uất Trì Tuyết đỏ hồng như mắt thỏ, lớn tiếng ồn ào: “Đi ra ngoài, đều đi ra
ngoài”
Lúc Ca Nhi đi ngang qua phòng thì cảnh tượng nhìn thấy
đúng là như vậy.
Tháo gỡ trang sức trên đầu xuống, Uất Trì Tuyết xõa
mái tóc dài đen bóng qua vai, hai mắt sưng đỏ như mắt thỏ làm uổng phí khuôn mặt
nhỏ nhắn, toát ra khí thế nóng giận, nàng gào thét đám hạ nhân, một đám nha
hoàn khép nép từ trong phòng cúi đầu vội vội vàng vàng đi ra, khúm núm nói
“Vương phi bớt giận “.
Không ngờ lại tình cờ chạm mặt nhau, Ca Nhi rùng
mình một cái, nắm chặt mâm đựng trái cây trong tay rẽ qua một ngõ nhỏ để trở về.
“Ngươi! —— đứng lại!” Uất Trì Tuyết xa xa đã thấy được
bóng dáng kia, ánh mắt hồng hồng trừng lên quát.
Ca Nhi thấy sống lưng cứng đờ, một giọt mồ hôi từ
trên trán lăn xuống, nghĩ rằng lần này nhất định là không xong rồi, chỉ
có thể xoay người chờ chết, ngước mắt sợ hãi hỏi: “Vương phi… Cho gọi ta?
Uất Trì Tuyết từ trên bậc thang tức giận đi xuống,
nhìn chằm chằm tiểu nha đầu này, ban ngày bị lấy ra để nhục nhã nàng, ép chính
mình vài phần trấn tĩnh lại.
“Ta hỏi ngươi, nàng ta được bố trí ở nơi nào?” đi
xung quanh nàng một vòng, cũng nhìn không ra manh mối, Uất Trì Tuyết lạnh giọng
hỏi.
Nàng ta?
Ca Nhi nghe thấy thế thì sửng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ai-no-phi/1537164/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.