Uất Trì Diệp Hoành chỉ cảm thấy trong ngực có một
thân thể mềm mại va chạm rồi rúc vào, tiếp theo, thắt lưng bị hung hăng ôm chặt
lại, hơi có chút sửng sốt, bên khóe môi khẽ nở một nụ cười nhẹ, vươn tay, xoa
xoa mái tóc đen bóng của nàng, nhẹ nhàng an ủi.
“Ca ca, muội thật rất nhớ huynh, huynh sao đến bây
giờ mới đến thăm muội…” Giọng nói đã nghẹn ngào, Uất Trì Tuyết chui đầu vào trước
ngực hắn, khe khẽ run rẩy.
“Chịu ấm ức hay sao ?” giọng nói âm trầm ấm
áp, mang theo một nỗi lo lắng sâu nặng, như muốn lan tràn trong không
khí.
Dần dần ngừng nước mắt, thân mình Uất Trì Tuyết chấn
động, đột nhiên buông hắn ra, vội vàng lau nước mắt, ánh mắt sưng đỏ trở nên
khinh khỉnh thản nhiên , cứng rắn nói : “Không có! Chịu uất ức cái gì… Muội làm
cho người khác chịu uất ức còn không xong!”
Trong lòng đau đớn lan tràn, Uất Trì Diệp chậm rãi tới
gần bên người nàng, cúi đầu nói nhỏ: “Vậy là ta đã nghe lầm ? Vừa mới rồi
ai đã đem hết nô tài trong phòng đều đuổi ra, một mình ở bên trong này tức
giận đến quơ loạn tay chân?”
Trong lòng Uất Trì Tuyết cả kinh, trong đôi mắt hiện
lên một nét bi thương, cắn môi dưới không nói được lời nào.
“Mới đại hôn không lâu, phu quân của muội đâu? Làm sao mà đêm khuya như thế rồi vẫn chưa trở lại? Sao vây ?” Phiến quạt giấy nhẹ lay động, hắn nhìn chung quanh, một tẩm cung lạnh lẽo, trong cung điện lớn như vậy, chỉ còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ai-no-phi/1537165/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.