Thật vất vả để ngăn cơn nôn khan, Lạc Cơ Nhi lúc này
mới cảm thấy toàn thân lạnh thấu xương, mà dạ dày thì trống rỗng đau đớn…
Tiếp đó, cả người bị giữ vào trong lòng, Mặc Uyên đã
ôm chặt thân thể mềm mại của nàng, “Đã có chuyện gì?”
Ưhm một tiếng, Lạc Cơ Nhi nhịn xuống từng cơn đau
trong dạ dày đang truyền đến, hướng về phía ngực hắn hơi khẽ cuộn người, nàng vẫn
bướng bỉnh lắc đầu, “Không có việc gì.”
Mặc Uyên nhíu mày, nhớ tới mấy ngày nay bọn hạ nhân
có bẩm báo, nàng căn bản không có ăn uống gì, mỗi ngày chỉ là tĩnh tọa dưới tán
cây ngọc lan, tịnh yên bất động, mặc ai khuyên nhủ bao nhiêu lần, nàng vẫn
mặc kệ, ai nói cũng không nghe…
Thật đúng là tiểu Lạc Nhi quật cường…
“Ta không cho phép nàng tự làm tổn thương bản thân
như thế này, Lạc Nhi…” Đau lòng kéo tới, hắn thấp giọng nói khẽ, đổi lại càng
siết chặt nàng hơn.
Một nụ cười nhàn nhạt mang theo hơi lạnh tràn ra
khóe môi, Lạc Cơ Nhi nhẹ khép mắt, hơi thở mong manh: “Người suy nghĩ nhiều
quá, ta không cần phải… vì bất cứ kẻ nào mà hành hạ chính mình…”
Rõ ràng cảm giác được thân thể hắn cứng đờ, Lạc Cơ
Nhi tiếp tục nói, “Chẳng qua là không nỡ rời khỏi chỗ này mà thôi, ta không có
ngốc đến nỗi, muốn đem thân mình ra đùa giỡn…”
Thân hoàn toàn cứng đờ, Mặc Uyên chỉ cảm thấy một
cơn lạnh lẽo bao trùm trong lòng ——
Hóa ra, nàng vẫn muốn rời đi thật?
Bất luận hắn bảo vệ nàng thế nào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ai-no-phi/1537163/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.