Đông người náo nhiệt
“Về trước đi.” Một giọng nói trầm thấp băng lạnh,
vang lên trong hỉ phòng.
Lạc Cơ Nhi ngẩng đầu, chống lại đôi mắt thâm sâu như
hồ nước của nam tử kia, hình như không thấy được sự xấu hổ của Uất Trì Tuyết
kia, chỉ còn cách ngăn lại sự hồ đồ của nàng.
Tâm, một chút thêm một chút trầm xuống, trong gian
phòng tràn đầy mị hương, có trống trải lại bi thương.
Một lúc lâu sau, nữ hài nho nhỏ hơi động thân, dùng
thanh âm xa cách đáp lại nói: “Vâng, Vương gia.”
Trong gian phòng tràn đầy sắc đỏ thắm vui tươi, hai
người dây dưa si túy bất kham, dường như chỉ có nàng là dư thừa. Lạc Cơ Nhi cười
khổ, nụ cười đáp lại cuối cùng chính là thấu xương đến tuyệt vọng, nàng xoay
người, còn không dám nhìn nam tử kia liếc mắt một cái, bước nhanh về phía cửa
trước đi ra ngoài.
Một làn hương thoảng qua chóp mũi, Mặc Uyên nhìn
thân ảnh quật cường mà kiên quyết kia, có khoảnh khắc thấy hoảng hốt ——
Phảng phất như là, hắn sẽ như vậy mà mất đi nàng…
“Đứng lại!” Rốt cục, phục hồi lại thần trí, hai gò
má Uất Trì Tuyết phiếm hồng, tức giận không chịu nổi, “Ta cho ngươi đi sao!”
Bước chân Lạc Cơ Nhi dừng lại, đưa lưng về phía bọn
họ, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn hơi chút tái nhợt, làm người khác đau lòng chua xót
cùng tuyệt vọng.
—— Hay lại là muốn nàng tận mắt nhìn thấy bọn họ biểu
diễn xuân cung sao?
—— Muốn tránh, cũng tránh không được ư?
Lạc Cơ Nhi xoay người, đôi mắt trong trẻo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ai-no-phi/1537156/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.