Ở lại hỉ phòng
Hỉ nương chợt giật mình, một lúc lâu sau mới hoàn hồn
lại, vội gật đầu không ngừng: “Đúng, đúng…”
Mấy người tiểu nô lúc này đang kinh ngạc cũng vừa bừng
tỉnh ra, lấy tay kéo lấy làn váy, tất cả đều quỳ xuống: “Nô tỳ tham kiến Vương
phi…”
Thanh âm yếu ớt, lộn xộn, trong nháy mắt cả hỉ phòng
xao động, mấy người xung quanh hết thảy đều quỳ xuống, Lạc Cơ Nhi hơi nhíu mày,
ánh mắt trong suốt liếc nhìn Uất Trì Tuyết, đã thấy nàng ta đang mỉm cười dịu
dàng mà trong mắt tràn đầy khiêu khích.
Bàn tay nhỏ bé nắm chặt làn váy, nàng hít sâu một
hơi, cũng theo đó quỳ xuống, giữa gian phòng trăm hoa khoe màu đua sắc, khuôn mặt
nhỏ nhắn dịu dàng của nàng đạm mạc như nước, lặng im như tuyết, quỳ gối tại chỗ,
hơi ngẩng đôi mắt, không mở miệng, cũng không nhìn vị tân nương chói mắt kia.
Rất thoả mãn khi chính mình nhìn thấy kết quả, Uất
Trì Tuyết dùng roi mềm nhẹ nhàng vuốt lòng bàn tay, thu lại ý cười, ngữ khí uể
oải nói: “Khá tốt, coi như hiểu chuyện. Vốn nghĩ ngày mai mới lại tìm các
ngươi, nhưng ta nghĩ lại, có một số việc, ta là phải nói rõ, tránh cho sau này
có xung đột xảy ra, tránh các ngươi nói ta này là Vương phi mà ngang ngược,
không biết thương hương tiếc ngọc…”
Trong lòng của đám tiểu nô tất cả đều run lên, quỳ
càng lâu, không dám nhúc nhích chút nào.
“Không cần phải nói, các ngươi cũng đều biết ta là ai, mà các ngươi, ta cũng nên biết vài phần…” Uất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ai-no-phi/1537155/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.