Mệnh lệnh của Vương
phi
“Rầm ——! “
Cổ tay bị hắn kéo lấy, lòng bàn tay buông lỏng, chậu
hoa kia liền rơi xuống, vỡ tan trên mặt đất.
Lạc Cơ Nhi khẽ nhíu mày, hình như đây là lần thứ hai
nàng lại đánh vỡ chậu hoa.
Đôi mắt trong suốt ngẩng lên, nàng lẳng lặng chăm
chú nhìn thiếu niên tuấn lãng chói mắt kia, thật không hiểu sao hắn lại quyết định
như vậy, người đó là ca ca ruột của hắn, sao hắn lại có thể bỏ qua như vậy được…
Nhẹ nhàng lắc đầu, nữ tử giống như hoa ngọc lan trắng
đó, chậm rãi cố tách cổ tay của nàng ra khỏi hắn, nhưng rồi phát hiện thiếu
niên kia nắm thật sự quá chặt, làm thế nào cũng không gỡ ra được.
“Mặc Kỳ —— ” Nàng nhíu mày kêu nhỏ, trong giọng nói
mang theo ý cầu xin.
“Tại sao lại cự tuyệt!” Thiếu niên đã muốn nghẹn
ngào, đôi mắt sáng ngời chớp chớp, “Ca ca quá đáng như vậy… Hắn quá đáng như vậy,
ngươi cũng không cảm thấy uất ức sao? ! Ngươi nói cho ta biết, có phải hắn
không để ngươi đi hay không, có phải không? !”
“Điện hạ…” Một tiếng kêu bình thản vang lên, không
nhanh không chậm, mang theo chút hơi lạnh như băng từ phía sau truyền đến.
Bả vai bị hắn nắm đến đau nhức, ánh mắt Lạc Cơ Nhi
khổ sở, nhanh chóng che giấu đi nỗi đau đớn trong lòng đang tràn ra, thấp giọng
nói: “Ngươi buông ta ra, có người…”
Mặc Kỳ dừng lại, đột nhiên quay đầu, trông thấy một nữ tử trong bộ y phục trắng tinh, ánh mắt lạnh lùng, gương mặt không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ai-no-phi/1537154/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.