Hít vào một ngụm khí lạnh, Lạc Cơ Nhi sợ tới mức lui
về phía sau, chậu hoa ôm trong tay cũng bỗng nhiên buông lỏng, rơi thẳng xuống
mặt đất!
“Rầm ——!” Bồn sứ rơi xuống đất, không hề bất ngờ dã
liền vỡ thành mảnh nhỏ, ngay sau đó truyền đến một tiếng kêu đau đớn, Mặc Húc
nhíu mày, cảm giác được chậu hoa bên cạnh vừa vặn rơi vào giữa giày đen của hắn,
đau đớn bỗng chốc truyền lên từ mắt cá chân…
Lạc Cơ Nhi sợ tới mức không động đậy, nhìn chậu hoa
kia bị chính mình đánh rơi chia năm xẻ bảy, lại nhìn vị đế vương đang cau mày
kia, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.
“Không phải là… Thực xin lỗi! Ta không phải cố ý…”
Nàng vô thức lùi về phía sau, nắm làn váy muốn quỳ xuống…
Cảm giác đau đớn giảm đi, mày Mặc Húc buông lỏng,
nheo mắt nhìn thân mình nho nhỏ của nàng trốn phía sau, vô thức vươn tay kéo
nàng đứng lên không muốn nàng quỳ xuống, trong ánh mắt nàng có hơi chút kinh ngạc,
cổ tay kéo mạnh nàng vào bóng đen do thân hình cao lớn của hắn phủ xuống!
Kinh hồn chưa bình tĩnh lại, Lạc Cơ Nhi đã liền ngửi
thấy mùi của hắn.
Mùi mạnh mẽ đặc trưng của người đàn ông chín chắn,
khí phách, và cao quý…
Trái tim đập sắp vỡ ra, hơi thở nàng không ổn định,
muốn tránh khỏi cánh tay đó, nhưng phát hiện ra bàn tay của hắn đã nắm thật chặt.
Đã quen với tính bá đạo cùng tùy hứng của đế vương này, Lạc Cơ Nhi trấn an chính mình trước mắt đừng hoảng hốt, đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ai-no-phi/1537153/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.