Mọi người trong cung điện đều bị xua đi hết, Uyển phi thu hồi ánh mắt, cẩn thận
đánh giá thân ảnh mặc áo màu nguyệt sắc (*xanh nhạt) quỳ gối giữa điện.
Không hiểu lễ nghi trong cung lắm nên nàng làm chuyện có chút trúc trắc, mặt
mày lúc này đều hoàn toàn lạnh nhạt, không hề vui sướng, nhưng cũng không
hề sợ sệt.
“Ngươi tên là Lạc Cơ Nhi, là người Đằng An?” Nàng giương giọng hỏi.
Lạc Cơ Nhi quỳ gối trên điện, hai đầu gối đã có chút bủn rủn.
Chưa từng quỳ quá lâu như vậy, nàng nhíu mày chịu đựng, thản nhiên đáp lại:
“Dạ.”
Một đôi giày thêu chỉ vàng xuất hiện trước mắt, Uyển phi chậm rãi ngồi xổm
xuống, vươn tay ra.
Lạc Cơ Nhi khẽ giật mình, nhìn cổ tay có nhiều trang sức nhỏ nhưng xa xỉ của
nàng ta, nâng cặp mắt trong veo lên nhìn nàng.
Uyển phi cười yếu ớt, nụ cười che dấu nỗi đau thương nồng đậm: “Bổn cung hơi cảm thấy mệt, ngươi theo giúp ta ngồi một lát, được chứ?”
Đôi tay mềm mại, vươn về phía nàng.
Hơi chút hoảng hốt, Lạc Cơ Nhi đem bàn tay nhỏ bé của mình đặt trong lòng
bàn tay của nàng ta, tùy ý nàng kéo mình đứng lên.
Còn lúc này trong lòng Uyển phi nổi lên một chút chua xót, cô gái nhỏ này
dường như mị hoặc trời sinh, rõ ràng là thân thể cùng ánh mắt ngây ngô, nhưng
lại cũng đều xinh đẹp hơn so với trăm ngàn người đẹp trong cung, giống một
đóa hoa anh túc, có độc trímạng, gây nghiện, muốn giải không được.
“Ngươi biết không? Đây là hương hoa ngọc lan” Uyển phi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ai-no-phi/1537100/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.