Khẽ giật mình, không thể kiềm chế mà thấp giọng cười nhạo, Uyển phi thu lại
vẻ chật vật của mình, để nước mắt lưu lại quanh vành mắt, “Ngươi là cố ý khoe
khoang với ta sao? Ta không chiếm được gì đó, ngươi cũng không mảy may
để ý, ngay cả ngươi cũng cảm thấy, ta đây là một sủng phi mà thật bi ai, đúng
không?!”
Lời nói sắc nhọn, mà không hiểu để làm gì, lượn lờ bên người nàng như
sương khói trong lư hương.
Trái tim, rốt cục đau đớn dữ dội…
Không biết gió ở đâu thổi tới, làm bay mái tóc dài mềm mại của nàng, phẩy
nhẹ trên hai gò má của nàng, Lạc Cơ Nhi nâng mắt lên, ánh mắt âm nhu bao
phủ nữ tử tôn quý: “Nương Nương có cái gì đáng để bi ai sao? Là bị hủy gia
viên, người thân đều đã chết sao? Là áo rách quần manh, bụng ăn không no
sao? Nương Nương hưởng qua vài ngày không một giọt nước chưa? Nếu
như chưa, xin không cần nói với ta cái gì bi ai, sẽ chỉ làm ta lại càng không
quan tâm.”
Áp chế suy nghĩ, trong vành mắt dâng lên óng ánh, nàng đạm mạc như một khối
băng lạnh trắng nõn, xương ngón tay đã siết lại đến trắng bệch, đau không thể
chịu nổi.
“Ngươi ——!” Tức giận tột độ làm Uyển phi trong nháy mắt từ trên chiếc sập
mềm mại đứng thẳng lên, hai tay phát run, vẻ dịu dàng thường ngày biến mất
không còn thấy bóng dáng tăm hơi, “Ngươi dám trả lời với bản cung theo kiểu
này sao?!”
Tựa như một bông tuyết liên (*sen tuyết) giữa gió lạnh thanh tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-ai-no-phi/1537101/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.