Chương trước
Chương sau
Dịch: Quyên Nami
Những giọt máu rỉ ra từ trong chiếc ba lô của lão Trương in trên nền đất khiến tôi sợ hết hồn.
Bạch Phàm thấy tôi hoảng sợ liền nhìn theo ánh mắt của tôi, khi nhìn thấy cảnh tượng đó cô ấy hét lên kinh hãi.
Lão Lưu và lão Trương đang đi phía trước bỗng nhiên nghe tiếng thét liền dừng bước, quay đầu lại hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
Bạch Phàm chỉ tay vào ba lô của lão Trương nói nhỏ:
"Ông Trương, tại... tại sao trong ba lô của ông lại rỉ ra những giọt máu rơi xuống nền đất như vậy chứ?"
Lão Trương nghe vậy thoáng giật mình nhưng lập tức lấy lại được vẻ bình thản như không có chuyện gì xảy ra, lão ấy cười to rồi nói:
"Chắc là cô nhìn nhầm rồi, đó không phải là máu đâu"
Thấy lão Trương ngụy biện, tôi nóng máu liền nói:
"Màu đỏ nhầy nhụa như vậy ông còn bảo là không phải máu sao? Ông mau mở ba lô ra cho tôi xem thử trong đó có gì nào?"
Vừa nói tôi vừa đưa tay giật cái ba lô của lão Trương, lão Trương chưa kịp phản ứng thì cậu học trò của lão là Tiểu Chu chen vào giữa, nhíu mày gằn giọng:
"Anh bạn, trong cái ba lô này chứa hài cốt của cô tôi, anh đừng có mà hành động lỗ mảng nha!"
Thấy chúng tôi có cãi cọ, lão Lưu lạnh lùng nói:
"Thôi đi, ba lô là của người ta, có mở nó ra hay không không phải do mi tự quyết định"
Tôi bực bội nói:
"Từ sáng hôm nay tôi đã cảm thấy có chuyện gì đó không ổn khi không thấy gã kiểm lâm kia đâu, rốt cuộc trong cái ba lô của ông chứa cái gì tại sao máu lại chảy ra như thế? Ông không cho mở nó ra có khi trong đó đang chứa một đống mảnh thi thể được cắt nhỏ đó chứ!"
Bạch Phàm nghe tôi nói vậy thì sợ hãi, thụt lùi về sau mấy bước.
Lão Trương nghe vậy cười nói:
"Chàng trai trẻ muốn nói gì thì cũng phải có căn cứ chứ, cậu thấy ta giết người à? Hắn to con như vậy, một lão già như ta lại có thể giết được hắn sao? Hơn nữa, trong tay hắn còn có súng nữa kia mà!"
"Vậy thì ông cứ mở ba lô ra cho chúng tôi xem là xong chuyện!"
Lão Trương cười gật đầu nói:
“Được rồi, ta sẽ cho cậu xem.”
Vừa nói, lão Trương vừa đặt ba lô xuống và mở dây kéo trước mặt của tất cả chúng tôi.
Mặc dù đang có rất nhiều người ở đây nhưng cứ nghĩ tới cảnh trong ba lô đang chứa mấy phần của thi thể như đầu, tay, chân... thì tôi vẫn cảm thấy rất ghê sợ.
Tôi hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tinh thần và nhìn chằm chằm vào chiếc ba lô của lão Trương.
"Roẹt..."
Sau khi ba lô được mở ra để lộ bộ xương trắng nhưng mà ngoài bộ xương ấy ra thì hoàn toàn không có thứ gì khác.
Tôi không thể tin vào mắt mình liền tiến lại gần để xem cho rõ nhưng thật sự trong ba lô chỉ toàn là xương trắng, không còn chỗ để đựng một thứ nào khác nữa.
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của tôi, lão Trương cười nói:
"Chàng trai, cậu có thấy mảnh thi thể nào không?”
Tôi vẫn không thể tin được, vẫn nhìn chằm chằm vào đống xương trắng trong chiếc ba lô. Bỗng nhiên tôi cảm thấy có gì đó sai sai, bộ xương này lúc trước tôi thấy nó đã rất xỉn màu, cũ kỹ nhưng giờ đây nhìn nó sáng bóng một cách khác thường.
Tất cả các mẩu xương ở đây đều sáng bóng giống như nó vừa được lóc ra từ cơ thể vậy.
Nhưng cứ cho là như vậy đi thì máu từ đâu ra chứ?
Tôi đang suy nghĩ mông lung thì lão Trương mỉm cười và kéo dây khóa của chiếc ba lô lại.
"Mắt cậu quả thật là kém quá rồi đó, có thể do mấy ngày trước trời mưa nên ba lô của ta bị thấm nước do đó hôm nay mới đọng lại mấy giọt nước dưới đáy ba lô mà thôi"
Vừa nói lão ấy vừa lật ngược chiếc ba lô lại cho tôi xem phần dưới đáy của nó, quả thật dưới đáy ba lô không còn rỉ máu nữa, ngoài ra, chiếc ba lô của lão ấy có màu nâu sậm nên thật sự nếu có máu chảy ra cũng khó mà phân biệt được.
Tôi và Bạch Phàm nghi ngờ đưa mắt nhìn nhau rồi cúi đầu nhìn xuống đất, thật sự trên đường lão ấy đi qua đã để lại một hàng những vết máu.
Tiểu Chu cười nói:
"Mấy giọt máu in lại trên mặt đất kia không phải là máu trong ba lô của thầy tôi chảy ra đâu mà chính là máu của tôi đó. Tối qua tôi nằm ngủ không cẩn thận nên bị xước cánh tay, hiện tại nó vẫn còn đang chảy máu, các bạn nhìn xem này!"
Vừa nói Tiểu Chu vừa vén tay áo lên để lộ ra một vết thương khủng khiếp trên cánh tay của hắn. Toàn bộ cánh tay từ cổ tay đến cùi chỏ không biết bị thứ gì xé rách mà lòi cả thịt ra bên ngoài, máu tươi vẫn đang chảy ròng ròng.
Lão Lưu nhìn vết thương khá nặng liền gằn giọng nói:
"Vết thương nghiêm trọng vậy tại sao không băng bó lại?"
Tiểu Chu có vẻ giống như không cảm thấy đau đớn gì cả, cười nói:
"Tôi đã đắp thuốc rồi, đợi một lát sẽ cầm máu thôi"
Như vậy, chuyện ba lô rỉ máu đã bị lão già và tên học trò giải thích một cách hợp tình hợp lý trong một nốt nhạc.
Lão Lưu thấy vậy cũng không nói gì thêm nữa chỉ giục chúng tôi tiếp tục lên đường.
Nếu như nói tôi bị hoa mắt nhìn nhầm thì tại sao lúc nãy Bạch Phàm cũng nhìn thấy rõ ràng chiếc ba lô rỉ máu chứ
Mặc dù trong suốt đoạn đường đi này Bạch Phàm không còn lên tiếng nói chuyện nữa nhưng tôi nhận thấy cô ấy đang rất sợ hãi do đó cô ấy luôn đi sát bên tôi.
Chúng tôi dựa theo bản đồ để đi suốt hai ngày hai đêm trong khu rừng núi của dãy Trường Bạch. Điều khiến chúng tôi thấy lạc quan là trên đường đi không gặp rắc rối gì, đích đến trên bản đồ càng ngày càng gần với chúng tôi, hơn nữa lúc xế chiều chúng tôi lại bất ngờ gặp một cơn mưa, vậy là câu nói "một gió một mưa" đã thật sự xảy ra.
Nhưng càng đến gần thung lũng Lá Đỏ thì lòng tôi càng hồi hộp. Lão Trương cùng với tên học trò của lão nhất định có vấn đề, mục đích của bọn họ đến thung lũng Lá Đỏ là gì chúng tôi còn không biết, chỉ sợ lúc đó lại xảy ra chuyện mà thôi!
Chúng tôi càng đi càng thấy nhiều cây dương, theo lời lão Lưu nói thì thung lũng Lá Đỏ chính là một rừng dương.
Thấy có hy vọng nên mọi người càng hăng hái, không bao lâu trời lại tối.
Chúng tôi đã tìm được một nơi để dựng lều, theo kế hoạch thì ngày mai chúng tôi có thể đến được thung lũng Lá Đỏ.
Ngoại trừ "khúc gỗ" lão Lưu thì tất cả những người khác đều rất vui vẻ.
Sau khi dựng lều xong, tất cả chúng tôi lại ngồi quây quần ăn tối như thường lệ.
Chuyện xảy ra hôm nay khiến giữa chúng tôi bỗng nhiên có sự ngăn cách, sau khi ăn tối xong, chúng tôi nói chuyện vài ba câu rồi giải tán, ai về lều của người đó.
Trở về lều, tôi hỏi ý của lão Lưu về chuyện chiếc ba lô rỉ máu của lão Trương lúc ban ngày, không ngờ lần này lão Lưu lại đứng về phía tôi, lão ấy lạnh lùng nói:
"Lão Trương quả thật là có vấn đề, hơn nữa, chiếc ba lô của lão ấy chính xác là có máu chảy ra"
Tôi không hiểu lắm liền xích lại gần lão Lưu hỏi nhỏ:
"Đúng vậy, nhưng mà tại sao lúc lão ấy vừa mở ba lô ra thì lại không có máu nữa chứ"
Lão Lưu khẳng định:
"Ta nghĩ "nó" đã uống sạch rồi"
"Uống sạch?"
Tôi sợ hết hồn vội vàng hỏi tiếp:
"Ai uống? Tôi vẫn luôn quan sát kỹ hai người đó mà có thấy ai trong hai người bọn họ uống gì đâu?"
"Ta nghĩ chính bộ xương trong ba lô của hắn uống đó! Hắn luôn đem theo bộ xương này bên mình đi khắp nơi sao lại vẫn có thể giữ được bộ xương trong tình trạng tốt như vậy? Chỉ có thể hắn đã dùng máu người để nuôi nó thôi! Ta từng nghe nói đến phương pháp "huyết phao bạch cốt" nghĩa là dùng máu để nuôi xương, có lẽ lão Trương đã dùng phương pháp này chăng?"
Lão Lưu tiếp tục giải thích:
"Mặc dù xương sẽ không bị thối rữa nhưng nếu để lâu thì cũng sẽ bị oxy hóa, trở nên giòn tan. Còn bộ xương của hắn đến bây giờ vẫn có thể giữ được nguyên vẹn một cách hoàn hảo như vậy chắc chắn hắn đã lấy máu người để nuôi bộ xương này trong suốt mười năm qua!"
Những điều lão Lưu nói tôi đều hiểu cả. Việc bôi chất bảo quản lên xác ướp để ngăn ngừa thối rữa cũng tương tự như vậy. Tôi biết rằng máu có thể nuôi dưỡng xương trong y học cổ truyền, nhưng tôi không ngờ rằng vị bác sĩ Đông Y già này thường ngày xem bệnh cứu người lại có thể sử dụng phương pháp này. Hèn chi lúc ban ngày tôi nhìn bộ xương cứ cảm thấy nó sáng bóng hơn thường lệ.
"Lão Lưu, vậy ông nói xem lão Trương lấy máu ở đâu ra để nuôi bộ xương ấy? Không lẽ ổng giết gã kiểm lâm kia để lấy máu sao?"
Lão Lưu thở dài nói:
"Chuyện này cũng khó mà nói được, ngày mai chúng ta có thể đến được thung lũng Lá Đỏ rồi, mi cũng nên cẩn thận một chút"
Tôi nghe vậy liền gật đầu, không nói thêm gì nữa. Lão Lưu dẫu sao cũng đã lớn tuổi, mấy ngày nay dãi gió dầm sương ở trong núi cũng khiến lão ấy khá mệt mỏi, không bao lâu thì lão ấy đã ngủ say.
Tôi trực vào nửa đêm đầu. Đến khoảng hơn 12 giờ khuya thì Tiểu Chu đến bảo thay ca cho tôi, sau khi bàn giao cho hắn tôi như trút được gánh nặng để yên tâm đi nghỉ.
Ngày mai sẽ phải tìm được thung lũng Lá Đỏ, gặp được Mộng Nga, biết được lời nguyền của tuyến xe số 13 và còn có thể cứu được cô bé nữa! Nghĩ tới những điều này khiến tôi phấn chấn hẳn lên và cứ thao thức mong đợi nên không thể ngủ được.
Tầm hai giờ sáng, tôi nghe có tiếng rục rịch ở lều đối diện nên tò mò vén lều lên xem.
Lão Trương đeo ba lô và đang thì thầm bàn bạc cái gì đó với Tiểu Chu, một lát sau thì hai người lén lén lút lút đi vào phía khu rừng.
Hai người này đang tính làm gì vậy?
Tôi nảy sinh nghi ngờ, cũng sợ hai người bọn họ có âm mưu gì đó làm hại chúng tôi nên liền lén lút chui ra khỏi lều và đi theo bọn họ
Lúc đầu hai người bọn họ đi rất nhanh nhưng khi thấy đã đi khá xa nên đi chậm lại, Tiểu Chu nói với lão Trương:
"Thầy ơi, lúc ban ngày đúng là sợ thót tim, cũng may mà máu thấm nhanh nếu không bị phát hiện là mệt rồi"
Lão Trương cười nói:
"Đã nhiều năm như vậy rồi, thầy canh được thời gian mà, lúc mở ba lô ra thì cũng đúng lúc máu vừa thấm hết, không có vấn đề gì"
Trời rất tối, tôi cũng không cách xa bọn họ lắm nên những gì họ nói tôi đều nghe hết không sót chữ nào. Quả thật chuyện lão Lưu nói bộ xương trong ba lô của lão Trương được nuôi bằng máu người là hoàn toàn chính xác. Tôi thầm thán phục lão Lưu.
"Thầy ơi, tâm nguyện nhiều năm của thầy cuối cùng cũng sắp trở thành sự thật rồi, đến được thung lũng Lá Đỏ tìm được gà thông linh để lấy máu rồi thì sau này không cần phải lấy máu người để nuôi xương nữa, cô cũng không phải dầm mưa dãi nắng nữa rồi!"
Cuối cùng tôi cũng biết được mục đích của họ đến thung lũng Lá Đỏ là gì. Hóa ra bọn họ đến đó để tìm con gà thông linh gì đó để lấy máu dùng để nuôi xương, theo như lời họ nói thì dùng máu này nuôi xương thì xương sẽ vĩnh viễn không bị thoái hóa.
Hai người bọn họ vừa đi vừa nói chuyện rất tự tin và vui vẻ, tôi lén theo phía sau vô tình quần bị vướng vào cành cây.
"Xoẹt" một tiếng, lập tức tôi cảm nhận được một luồng gió lạnh lùa vào thân. Lòng tôi thầm than bỏ mịa rồi, đáy quần bị xé rách một lổ lớn.
Hai người kia nghe thấy âm thanh này vội vàng quay đầu lại và nhìn thấy tôi.
Tôi thấy mình bị phát hiện liền vội vàng quay đầu bỏ chạy, lão Trương hét lên:
"Tiểu Chu, đuổi theo!”
Nghe lệnh của lão Trương, Tiểu Chu lao đến như một con chó điên vậy, tôi không có thời gian để xác định phương hướng mà cứ vậy cắm đầu chạy, Tiểu Chu rượt theo sát phía sau, tôi lạng lách khoảng chừng 20 phút thì đã cắt đuôi được Tiểu Chu.
Không bị Tiểu Chu đuổi kịp nhưng tôi cũng không cảm thấy vui mừng gì bởi vì tôi phát hiện tôi đã bị lạc vào rừng sâu mất rồi!
Tôi chống đầu gối thở hổn hển, đầu đổ đầy mồ hôi!
Tôi hốt hoảng nhìn bốn phía xung quanh vô tình tôi lại phát hiện những lá dương dưới chân có gì đó khác lạ nên vội vàng lấy điện thoại ra soi, là màu đỏ!
Trong lòng tôi bỗng dấy lên một ý nghĩ: không lẽ tôi đã vô tình chạy lạc vào thung lũng Lá Đỏ rồi sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.