Dịch: Mộ Quân
Nhìn tờ giấy trong tay mà lòng tôi không kiềm được cảm giác bất an.
Địa phương kì quái như này có ma quỷ gì gì đó không phải chuyện gì lạ.
Tôi không còn kích động nữa, đưa mắt nhìn ông cụ tóc hoa râm một chút, đang định mở miệng hỏi chuyện thì ông lão đột ngột lắc lắc đầu ra hiệu cho tôi đừng nói chuyện.
Không khí thoáng chốc bị ép cho căng thẳng. Tôi cứ đứng cứng đơ nguyên vị trí không dám nhúc nhích, cũng không thể nói chuyện như thế trong khoảng ba bốn phút. Cuối cùng cũng là lão Lưu tìm được đến chỗ tôi.
Lão Lưu nhìn thấy tôi đứng ngớ ngẩn như trời trồng, tư thế thì vô cùng quái dị, lão liền tới đẩy tôi một cái rồi khẽ khàng hỏi han:
"Mi đứng cứng ngắc ở đây làm cái gì?"
Tôi hoa tay múa chân làm động tác khóa miệng rồi đưa tờ giấy ban nãy cho lão Lưu.
Lão Lưu nhìn qua một chút rồi lắc đầu bó tay, mang vẻ cười khổ, quay sang nhẹ nhàng nói chuyện với ông cụ tóc bạc vẫn đang đứng một bên:
"Liễu ông à, ông đã lớn tuổi chừng này rồi mà vẫn còn cứ thích chơi đùa!"
Tôi nghe lão Lưu nói xong liền sững sờ, sau đó xoay đầu nhìn sang phía ông cụ tóc hoa râm họ Liễu kia.
Liễu ông ngó chừng tôi một lúc rồi cuối cùng toét miệng cười thành tiếng.
"Cậu móc đâu ra thằng nhãi này thế hở, công nhận quá dễ bị người ta lừa gạt."
Tôi lập tức hiểu rõ tình huống. Hóa ra ban nãy ông cụ tóc bạc này đưa tờ giấy cho tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyen-xe-cuoi-ngay-mang-so-13/1192509/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.