🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
16.

Người vừa đến tiên khí tung bay, là tài nữ nổi tiếng kinh thành, muội muội ruột của Mạnh Thanh Chu, Mạnh Khúc Doanh.

Nàng ta mang theo vẻ kiêu ngạo thoát tục, khi nhìn ta, nàng ta vẫn bình tĩnh, quý phái, không có chút cảm xúc thừa thãi nào.

Ta nhìn ra nàng ta thích Phương Tất Hoài nhưng nàng ta căn bản không coi ta là đối thủ, không để ta vào mắt.

Thấy Phương Tất Hoài buông tay, nàng ta hài lòng mỉm cười, lấy một chiếc hầu bao từ trong tay áo ra đưa tới.

"Lần trước thấy hầu bao của ngài không được đẹp, đây là lần đầu ta làm, ngài đừng chê."

Phương Tất Hoài cụp mắt, không nhìn nàng ta, chỉ nói: "Không hợp."

Y xoay người, bế ta lên xe ngựa, lạnh lùng liếc nhìn Mạnh Thanh Chu, mắng một câu: "Phế vật."

Cách một lớp cửa sổ xe, ta nghe thấy tiếng Chu Nhược bị Mạnh Thanh Chu đẩy ra, tiếng khóc nức nở hòa vào vào tiếng vó ngựa.

Phương Tất Hoài đen mặt bôi thuốc cho ta, mắng: "Không cho nàng xen vào chuyện của lão tử, nàng lại để ngoài tai, phải không!"

"Lão nương thèm quản chuyện của chàng chắc? Lão nương chỉ đang báo thù cho chính mình."

Ta đầy bụng tức giận, giật lấy hầu bao bên hông y, cười lạnh: "Chê tay nghề của ta kém thì đừng dùng!"

Ngày hôm sau, Phương Tất Hoài hồi phủ trễ.

Vết thương trên mặt đã có người cẩn thận bôi thuốc, hầu bao bên hông cũng đã thay sang cái khác.

Là cái do Mạnh Khúc Doanh làm.

Ta và y chiến tranh lạnh.

Ta chuyển đến Tây Uyển đã hơn một tháng, Phương Tất Hoài chưa từng đến thăm ta.

Bên ngoài lời đồn đại bay đầy trời, toàn nói về việc hắn và Mạnh Khúc Doanh xứng đôi ra sao, là một cặp tài tử giai nhân thế nào.

Còn nói ta tính tình quái gở, đánh đập phu quân, không biết điều quyến rũ Mạnh Thanh Chu, đắc tội với Chu Nhược, nếu bị hưu thì cũng đáng đời.

Ta ngồi bên hành lang, đối diện với ánh trăng, tự rót rượu tự uống, nghĩ đến Phương Tất Hoài, lại nghĩ đến mất ngủ.

Những ngày sống một mình, ta dần nghiện rượu.

Mạnh Thanh Chu ngồi xuống bên ta, ta ngẩng đầu lên, nhìn y phục dạ hành của hắn, ta bật cười.



"Lần đầu tiên trong đời, ta vì một nữ nhân mà vụng trộm, cô nương còn không thưởng cho ta một ngụm rượu sao?"

"Ta không cầu xin ngươi đến, ngươi cũng không phải Phương Tất Hoài đáng ghét, đến đây cũng chỉ khiến ta thêm thất vọng."

Ta gục đầu xuống, hắn ngồi xổm trước mặt ta, nắm lấy tay ta, cẩn thận lau những ngón tay nứt nẻ của ta.

"Móng tay đều bị xước hết rồi, không đau sao?"

Ấm ức đầy bụng ta hóa thành nước mắt và phẫn nộ, ta giơ tay tát hắn một cái.

"Cút đi! Bây giờ giả vờ làm người tốt cái gì, ta bị ngươi hại còn chưa đủ sao? Là ngươi quyến rũ ta, là muội muội ngươi quyến rũ Phương Tất Hoài, tại sao lại thành lỗi của ta, toàn bộ Mạnh gia các ngươi đều lũ vô liêm sỉ!"

Hắn cũng không tức giận, chỉ sờ lên khuôn mặt đỏ bừng của ta, khẽ cười, nói: "Ai bảo nàng trời sinh lại có một khuôn mặt khiến ta mê muội đến thế chứ."

17.

Hoàng hậu tổ chức trâm hoa yến, thiệp mời được gửi đến phủ.

Phương Tất Hoài vào cung, tiện thể đưa ta vào cung, dạo này tâm trạng y không tốt, cả dọc đường mặt mày ủ rũ không nói một lời.

Ta liếc nhìn hầu bao mới tinh bên hông y, lườm một cái.

"Gấm Tứ Xuyên, đeo ra ngoài chắc nở mày nở mặt lắm."

Y không thèm nhìn ta, nhàn nhạt mở miệng: "Còn năm cái bị ta vứt trong thư phòng, nếu muốn, tự đi mà lấy."

Ta bị y làm cho nghẹn họng.

"Thật không hiểu, Mạnh Khúc Doanh nhìn trúng cái gì ở tên vô lại như chàng."

Phương Tất Hoài cười không thành tiếng, giọng điệu đầy mỉa mai.

"Nàng ấy nói, ta là đoan chính quân tử, hiếm có trên đời."

Y đứng dậy, vuốt thẳng áo, bóp lấy cằm ta, kéo lại gần.

"Ta đã từng nói, không ai hiểu ta hơn nàng, chỉ có nàng biết, ta là kẻ vô lại nhất trên đời."

Trong tiệc, ta bị mọi người hắt hủi, chỉ còn cách ngồi một mình ở góc Hồ Tâm đình.

Uống đến lúc say khướt, Mạnh Khúc Doanh lại đến tìm ta.



Nàng ta thẳng thắn mở lời: "Một nam nhân như Phương Tất Hoài, cả đời này hẳn phải làm người đứng đầu, hắn xứng đáng có một nữ nhân tốt hơn, có thể giúp ích cho hắn nhiều hơn."

Ta dựa vào lan can bằng ngọc, ngậm chén rượu, cười hỏi: "Ai là nữ nhân tốt hơn? Mạnh cô nương sao?"

Nàng ta không vui vì bị ta coi thường, lạnh lùng nói: "Bất kể là ai cũng hơn một thôn nữ vô danh tiểu tốt, ngươi đang hút m.á.u hắn."

"Mạnh cô nương, ta là một thôn nữ nhưng ta cũng biết, cô nương chưa xuất giá như cô nương, lại nói những lời này với ta, thật sự rất quá đà."

Ta nheo mắt, tiến đến gần nàng ta, thản nhiên nói: "Thật ra ta cũng thấy Mạnh cô nương rất tốt, chỉ tiếc là Phương Tất Hoài dường như không nghĩ như vậy, ta chưa từng nghe hắn nhắc đến tên Mạnh cô nương."

Mạnh Khúc Doanh giữ giá, tỏ ra vẻ không muốn chấp nhặt với ta.

"Hắn tốt ở chỗ, coi trọng tình cũ."

Ánh mắt nàng ta dừng lại ở một nơi không xa, Phương Tất Hoài dẫn theo một đoàn người đi ngang qua, khóe môi nàng ta nở nụ cười.

Nàng ta hỏi ta với vẻ chắc chắn: "Ngươi nói xem, nếu ngươi và ta cùng rơi xuống nước, hắn sẽ cứu ngươi hay cứu ta?"

18.

Đương nhiên ta sẽ không chơi trò chơi trí tuệ thấp như vậy với nàng ta.

Nếu nàng ta muốn nhảy xuống hồ thì cứ nhảy, chỉ cần đừng liên lụy đến ta.

Ta lùi lại hai bước, tránh xa nàng ta.

Mạnh Khúc Doanh đuổi theo, quát ta: "Ngươi không dám thử sao?"

Ta nghe Mạnh Thanh Chu nói, từ nhỏ muội muội hắn đã chịu không ít khổ sở, tính tình có phần cực đoan.

Hôm nay coi như đã được tận mắt chứng kiến.

Nơi này còn cách bờ khá xa, nếu đợi Phương Tất Hoài đến, có khi đã tắt thở rồi.

Vì một nam nhân, thật không đáng để đánh cược mạng sống.

Ta tùy tiện kéo một vị nương nương nào đó muốn trò chuyện đôi câu, để thoát khỏi Mạnh Khúc Doanh quấy rầy.

Nhưng vị nương nương đó lại bị ta dọa sợ, đồ trong tay rơi xuống bàn, vang “keng” một cái.

Là một chiếc kéo vàng.

Ta còn tưởng là kéo cắt hoa nhưng nàng ta đột ngột nhặt lên, lao về phía hoàng hậu, miệng hét lớn: "Con tiện nhân, trả lại hài nhi cho ta!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.