Trong đình lập tức trở nên hỗn loạn, ta kéo nàng ta một cái, sức nàng ta lớn đến mức đáng sợ, đẩy ta ngã xuống cạnh bàn.
Phương Tất Hoài đã dẫn người đến, y chắn trước người Mạnh Khúc Doanh, ánh mắt tìm kiếm trong đình.
Đến khi nhìn thấy ta, vị nương nương gây chuyện đã bị áp giải đi.
Y tiến lên kéo ta dậy, nắm tay ta xem xét.
"Có bị thương ở đâu không?"
"Có."
Ta lạnh mặt thoát khỏi tay y.
"Ở đâu?"
Ta chọc vào áo giáp sắt trước n.g.ự.c y, cười nói: "Bị thương ở tim, lúc chàng che chắn cho Mạnh Khúc Doanh, ở đây đau nhói một lúc."
Phương Tất Hoài hé miệng, như muốn nói gì đó.
Nhưng hoàng hậu đột nhiên gọi ta: "Đa tạ Phương phu nhân liều mình kéo dài thời gian, mới giúp bản cung tránh được một kiếp nạn."
Bà muốn thưởng cho ta, ta đoán, là muốn lấy ta làm gương, thể hiện lòng nhân đức có ơn tất báo của bà.
Dù sao cũng đã có nhiều người nói, hoàng đế liên tiếp mất con, không thể tránh khỏi liên quan đến hoàng hậu.
Bà cũng phải nghĩ cách bù đắp cho mình.
Ta vui vẻ nhận thưởng, chỉ là, phần thưởng nào có thể giúp ta lấy lại được thể diện đã mất?
Ta nhìn Phương Tất Hoài, rồi lại nhìn Mạnh Khúc Doanh.
Ta nghĩ nàng ta hẳn là vui mừng lắm, bởi vì ta và nàng ta cùng gặp nạn, người Phương Tất Hoài chọn là nàng ta.
Chuyện hôm nay chắc chắn sẽ khiến nàng ta thêm phần tự tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-tan-y/3742669/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.