🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trong đình lập tức trở nên hỗn loạn, ta kéo nàng ta một cái, sức nàng ta lớn đến mức đáng sợ, đẩy ta ngã xuống cạnh bàn.

Phương Tất Hoài đã dẫn người đến, y chắn trước người Mạnh Khúc Doanh, ánh mắt tìm kiếm trong đình.

Đến khi nhìn thấy ta, vị nương nương gây chuyện đã bị áp giải đi.

Y tiến lên kéo ta dậy, nắm tay ta xem xét.

"Có bị thương ở đâu không?"

"Có."

Ta lạnh mặt thoát khỏi tay y.

"Ở đâu?"

Ta chọc vào áo giáp sắt trước n.g.ự.c y, cười nói: "Bị thương ở tim, lúc chàng che chắn cho Mạnh Khúc Doanh, ở đây đau nhói một lúc."

Phương Tất Hoài hé miệng, như muốn nói gì đó.

Nhưng hoàng hậu đột nhiên gọi ta: "Đa tạ Phương phu nhân liều mình kéo dài thời gian, mới giúp bản cung tránh được một kiếp nạn."

Bà muốn thưởng cho ta, ta đoán, là muốn lấy ta làm gương, thể hiện lòng nhân đức có ơn tất báo của bà.

Dù sao cũng đã có nhiều người nói, hoàng đế liên tiếp mất con, không thể tránh khỏi liên quan đến hoàng hậu.

Bà cũng phải nghĩ cách bù đắp cho mình.

Ta vui vẻ nhận thưởng, chỉ là, phần thưởng nào có thể giúp ta lấy lại được thể diện đã mất?

Ta nhìn Phương Tất Hoài, rồi lại nhìn Mạnh Khúc Doanh.

Ta nghĩ nàng ta hẳn là vui mừng lắm, bởi vì ta và nàng ta cùng gặp nạn, người Phương Tất Hoài chọn là nàng ta.

Chuyện hôm nay chắc chắn sẽ khiến nàng ta thêm phần tự tin trong việc chiếm lấy Phương Tất Hoài.

Sau này, nàng ta sẽ chỉ càng thêm siêng năng, ta cũng nên rút lui thôi.

Ta cân nhắc hồi lâu, quỳ xuống dưới chân hoàng hậu.

Ta yêu cầu, xin bà ban thưởng cho ta và Phương Tất Hoài hòa ly.

Hòa ly không phải chuyện dễ dàng, nhưng có thánh nhân lên tiếng, hẳn sẽ bớt đi nhiều phiền phức.

Nói ra thì ta cũng coi như là nữ nhân đầu tiên trong triều xin hòa ly, lần này thực sự rất được chú ý.



Xung quanh xôn xao, ngay cả Mạnh Khúc Doanh cũng không ngờ, ta lại buông tay một cách dễ dàng như vậy.

Phương Tất Hoài nắm chặt chuôi kiếm, cuối cùng vẫn cảm thấy mất mặt, phất tay áo cáo lui.

Chỉ bỏ lại một câu: "Tùy nương nương làm chủ."

19.

Ngày ta dọn ra khỏi Phương phủ, ta cố tình chọn lúc trời sẩm tối mới lên đường.

Xe ngựa chạy đến ngoại ô trang viên, nửa đường thì bị người chặn lại.

Mất đi sự che chở của Phương Tất Hoài, ta biết, Chu Nhược sẽ không dễ dàng buông tha cho ta.

Nàng ta trói ta đến bờ sông, vào lúc mây đen gió lớn, vắng lặng không một bóng người.

"Ngươi tưởng ta không biết ngươi có chủ ý gì sao? Hòa ly với họ Phương, chẳng phải là để tiện quyến rũ biểu ca của ta sao?"

Nàng ta nói không sai nhưng chỉ nói đúng một nửa.

"Ta đã nói rồi, nữ nhân như ngươi sẽ bị nhốt vào lồng heo thả trôi sông."

Ta nhổ một bãi nước bọt vào mặt nàng ta, cười lạnh: "Ngươi tưởng ai cũng coi hắn là bảo bối sao? Loại hỗn đản, háo sắc, mất trí đó..."

"Ai là hỗn đản, háo sắc, mất trí?"

Không biết Mạnh Thanh Chu đã trốn trong bóng tối nghe lén bao lâu, cuối cùng không nhịn được lên tiếng.

Hắn bước ra, dọa cho Chu Nhược nhất thời không nói nên lời.

"Biểu ca..."

Nàng ta đưa tay ra lại bị Mạnh Thanh Chu hất sang một bên, giọng hắn lạnh đến mức có thể đông thành băng.

"Ta có phải chưa từng nói không được động vào nàng ấy?"

Chu Nhược hét lên: "Cuối cùng là vì sao vậy! Biểu ca! Chỉ vì nàng ta giống với ả đào kép đó sao?"

"Ngươi phải nhớ cho kỹ, đào kép mà ngươi nhắc đến đã cứu mạng ngươi."

Mạnh Thanh Chu không muốn nói nhảm với nàng ta, hắn vẫy tay, ra lệnh cho người kéo nàng ta đi.

Hắn khom người cởi trói cho ta, bực bội nói: "Ta háo sắc mất trí? Có phải nàng thấy mình rất đẹp đúng không?"

Ta chu môi, chẳng lẽ không phải sao?

Ta cố tình hỏi: "Sao thế tử lại đến đây."



"Ta gửi cho nàng nhiều thư như vậy, nàng không trả lời, thế nào, muốn bỏ trốn sao? Nàng thực sự cho rằng, một nữ nhân như nàng, có tiền là có thể sống yên ổn sao?"

Ta biết hắn vẫn luôn phái người theo dõi ta.

Mạnh Thanh Chu mắng ta không biết điều: "Có biết bao nữ nhân xếp hàng muốn vào Quốc Công phủ của ta, nàng thì hay rồi."

Ta cúi đầu không nói gì, hắn vỗ nhẹ vào gáy ta, bảo ta đứng dậy.

Ta siết chặt tay, một lúc sau mới lắp bắp nói: "Chân nhũn ra rồi, ngươi đỡ ta."

Hắn bật cười, bế ngang ta lên, mắt đầy vẻ trêu chọc, trêu ghẹo ta: "Ta còn tưởng, nàng là một kẻ ngốc không biết sợ là gì."

Hắn trầm giọng, hỏi bên tai ta: "Tiếp theo đi đâu, ta nghe theo nàng."

Ta liếc nhìn hắn một cái, ta đi đâu? Ta có quyền lựa chọn sao?

Hắn nhìn vẻ mặt của ta, cười rất hài lòng.

Giọng điệu mê hoặc: "Đi theo ta, ta sẽ đối xử tốt với nàng, mãi mãi đối xử tốt với nàng."

20.

Từ khi Mạnh Thanh Chu cứu ta một mạng, ta luôn bám lấy hắn, không dám rời xa dù chỉ một bước.

Trước kia bị ta câu dẫn, lúc gần lúc xa, giờ lại được ta dựa dẫn đến như vậy, hắn vui đến mức gần như mất trí, ta muốn gì cũng đồng ý.

Có lần hắn dẫn người về phủ, nói là có chuyện chính sự, ta liền yêu cầu hắn: "Chuyện nam nhân các ngươi, ta không thích nghe nhưng ngươi phải để ta nhìn thấy ngươi, các ngươi ra vườn nói chuyện đi, ta ngồi xa xa không được sao?"

Hắn cười nói, đều nghe theo ta.

Ta dựa vào xích đu, không chớp mắt nhìn chằm chằm bọn họ.

Hai người dùng tiếng Hồ nói chuyện một hồi, chủ đề chuyển sang phủ của Chu Thái úy.

"Thế tử, phủ của chúng ta với Chu phủ dù sao cũng là họ hàng xa, bấy lâu nay, có tiền cùng kiếm, giờ đẩy bọn họ ra làm bia đỡ đạn, có phải sẽ hơi..."

Mạnh Thanh Chu lạnh lùng liếc mắt, khiến người nọ không dám nói thêm nữa.

"Tiểu nhân chỉ không biết, đến lúc đó phải giải thích với Chu cô nương thế nào?"

"Giải thích? Ta cần gì phải giải thích với người chết?"

Mạnh Thanh Chu không chút cảm xúc, nhắc đến Chu Nhược, giống như đang nói đến một con kiến đang bò ngang qua.

Mặc dù ta không thương cảm cho Chu Nhược, nhưng nhìn vẻ mặt của Mạnh Thanh Chu, ta vẫn không khỏi cảm thấy buồn nôn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.