Ta có thể nghe ra được nhịp tim mất khống chế trong lồng n.g.ự.c hắn, dù ngoài mặt hắn vẫn ra vẻ bình tĩnh.
Ta không định phá hỏng mộng tưởng của hắn, thậm chí cố tình tỏ ra chút mập mờ hồi hộp.
Giống như thiếu nữ hoài xuân.
Khiến một nữ nhân có bạn đời ưu tú động lòng vì mình, bất kỳ nam nhân nào cũng sẽ cảm thấy vô cùng đắc ý.
Trong ánh sáng lờ mờ, ta trơ mắt nhìn Mạnh Thanh Chu tiến lại gần ta, khi môi chúng ta chỉ còn cách nhau một gang tay, ta ngoảnh đầu đi, môi hắn lướt qua tai ta.
"Mạnh Thanh Chu, Tùy Tân Ý ta không phải là thế thân của bất kỳ ai."
Ta muốn hắn đoán xem, ta ghét hắn hay ghét hắn coi ta như người khác.
Ta đưa ra cho hắn vô số câu hỏi, khiến hắn ngày này qua ngày khác, trong đầu chỉ còn lại ta, không còn chỗ cho bất kỳ ai khác.
"Tùy Tân Ý, ta…"
Lời giải thích của hắn bị ta cắt ngang, những lời muốn nói lại không có cơ hội nói hết, sẽ khiến người ta phát điên vì tức.
Chu Nhược đã đi rồi, ta đẩy cửa tủ ra, nhìn thấy bên ngoài đều là thiếu nữ chật vật.
Ta để lại rất nhiều tiền, nói xin lỗi các nàng.
Ta nhanh chóng rời khỏi Lâu Đính Vũ, Mạnh Thanh Chu chỉ nghĩ ta hoảng loạn vì sự mập mờ vừa rồi.
Hắn cười híp mắt đi theo sau ta, rõ ràng rất thích nhìn thấy vẻ luống cuống vì hắn của ta.
Cho đến khi ta lên xe ngựa, cách cửa sổ đóng chặt, ta nói với hắn: "Sau này ta sẽ không đến nữa."
Hắn mới luống cuống, dùng giọng hết sức khó hiểu hỏi ta tại sao.
"Nếu do ta vô lễ…"
"Không phải."
Ta dùng hai chữ nói với hắn, ta không để bụng chuyện vô lễ của hắn, ta đẩy dục vọng chinh phục của hắn lên cao nhất.
Nhưng ta nói tiếp: "Ta không thể đến nữa, ta không muốn liên lụy đến người vô tội, biểu muội của ngươi không phải người dễ chọc, ngươi và ta, hai ta đều… bình tĩnh lại đi."
15.
Vài ngày sau, nghe nói thế tử Mạnh phủ và thiên kim Chu phủ huyên náo bất hòa chỉ vì mấy đào kép.
Chu Nhược đúng là quản quá rộng.
Thời thế bây giờ, cho dù nàng có gả cho Mạnh Thanh Chu, cũng không thể tùy tiện động vào người của hắn.
Huống hồ, hiện tại nàng vẫn mang họ Chu.
Chu phu nhân thưởng cho mấy cô nương bị đánh rất nhiều bạc, lại bắt Chu Nhược xin lỗi Mạnh Thanh Chu, chuyện này coi như xong.
Gương vỡ khó lành, tóm lại, cả hai bên đều thấy mất mặt, trong lòng không tránh khỏi có thêm một cái gai.
Việc ta cần làm, chính là khiến cái gai đấy đ.â.m sâu hơn, khiến vết thương trở nên thối rữa, bốc mùi.
Buổi chiều, ta thường xách cháo đậu xanh đi đón Phương Tất Hoài, lại tình cờ gặp Mạnh Thanh Chu và Chu Nhược trước cửa cung.
Hôn kỳ của hai người sắp đến, hoàng đế rất quan tâm, nghe đến chuyện không vui mấy ngày trước, liền triệu họ tiến cung để trò chuyện, lại ban thưởng thêm ít đồ để tỏ lòng coi trọng.
Lúc Mạnh Thanh Chu ra ngoài còn vô cùng chán nản, ngẩng đầu thấy ta, mắt sáng lên, còn có chút dáng vẻ của thiếu niên mới biết yêu.
Chu Nhược vốn vui vẻ nhưng khi nhìn theo tầm mắt của hắn lại thấy ta, nụ cười lập tức biến mất.
Khi nhìn thấy hộp thức ăn trong tay ta, nàng ta ngẩn người, sau đó dần dần nổi cơn ghen.
Hộp thức ăn của ta là do chính ta vẽ, Mạnh Thanh Chu còn nói vừa xấu vừa kỳ quái, cả kinh thành không tìm ra cái thứ hai.
Chu Nhược chắc chắn đã nhận ra, hôm đó ở gánh hát, ta đã đặt nó trên bàn, nó có khả năng khiến người ta nhớ mãi không quên.
Nàng ta xông thẳng về phía ta, ta còn chưa kịp hành lễ, đã bị nàng ta hất đổ hộp thức ăn, thẳng tay tát ta.
Ta không né, bị nàng ta tát lệch đầu, trâm vàng cũng văng ra một bên.
Tiếng quát của Mạnh Thanh Chu không có tác dụng gì với nàng ta, nàng ta tức giận đến mất trí, biểu ca mà nàng ta yêu thương, quả nhiên vẫn không quên được ả tiện nhân kia.
Bất kể ta có phải Mạnh Loan Loan hay không, dù sao thì vẫn là khuôn mặt đó, vẫn khiến Mạnh Thanh Chu hồn xiêu phách lạc!
"Biểu ca, chúng ta sắp thành hôn rồi! Sao chàng có thể có tư tình với nàng ta, chàng phụ lòng thiếp! Ả tiện nhân này không biết xấu hổ…"
Nàng ta bị Mạnh Thanh Chu ngăn lại nhưng vẫn cố đá ta, lại gọi gia nhân nhà nàng ta vây quanh ta, nói muốn nhét ta vào lồng heo thả trôi sông.
Trong lúc hỗn loạn, ta thấy Phương Tất Hoài kéo căng cung, một mũi tên dài xuyên thẳng qua bà lão đang túm tóc ta.
Đám đông lập tức im bặt, y cưỡi ngựa, dừng lại bên cạnh ta, từ trên cao nhìn xuống, nheo mắt hỏi: "Ai khiến mặt nàng bị thương?"
Chu Nhược nghiến răng, mắng: "Ta đánh đấy, thì sao?! Phương Chỉ huy uy phong quá nhỉ, ngươi g.i.ế.c người phủ ta, ta sẽ khiến ngươi c.h.ế.t không toàn thây!"
Phương Tất Hoài không mấy để tâm, cười nói: "Tùy ngươi."
Y xuống ngựa, đứng trước mặt nàng ta, ánh mắt dò xét lướt từ tay trái sang tay phải nàng ta, mang theo sự cường thế khó tả.
"Là tay nào của ngươi ngứa ngáy, dám động vào phu nhân nhà ta?"
Lúc này, Chu Nhược không còn dám lên tiếng.
Nàng ta rúc vào lòng Mạnh Thanh Chu, co rúm người lại.
Phương Tất Hoài lại cười: "Chu cô nương nếu không nói, vậy Phương mỗ sẽ tự đoán."
Y lập tức túm lấy tay phải của Chu Nhược, ta nghe thấy nàng ta hét lên một tiếng: "Đau! Biểu ca, cứu thiếp!"
Mạnh Thanh Chu quát lớn: "Phương Chỉ huy, ngươi nhìn rõ xem trước mặt ngươi là thiên kim nhà ai!"
"Phương mỗ mù mặt, không nhận ra, Phương mỗ chỉ biết, gây náo loạn trước cung, tiền trảm hậu tấu."
Mắt thường cũng có thể thấy Phương Tất Hoài bóp mạnh tay hơn, nếu cứ tiếp tục như vậy, tay phải của Chu Nhược có thể sẽ bị gãy.
Ta không muốn gây chuyện lớn như vậy, mở miệng ngăn y, y lại coi như không nghe thấy.
Nhưng đột nhiên, có một cô nương gọi y: "Phương đại nhân, ngài đã hứa với ta, hễ có việc gì cũng sẽ suy nghĩ kỹ càng."
Nàng ta như một dòng suối lành, mềm mại mát dịu, không cần làm gì, chỉ một câu nói đã dập tắt cơn giận dữ của Phương Tất Hoài.