Aiz... mệnh khổ a...
Ta xoa đôi tay chẻ củi đến đau,buồn bực vô cùng đi vào phòng. Vừa mở cửa, Tiểu Tề an vị trên thành cửa sổ,lẳng lặng nhìn ta.
“Ta có mở cửa lớn.” Ta thở dài,nói.
Hắn khẽ cười, “Thói quen của ta.”
Thật là, bị người khác nhìn thấysẽ không tốt. Ta đi đến bên cạnh bàn, rót một ly trà. “Có chuyện gì sao?”
“Ta nghe nói ‘Ngân Kiêu’ tái hiệngiang hồ... Sao nào, rốt cục cũng muốn kế thừa y bát sư phụ à?” Hắn dựa khungcửa sổ, vẻ mặt thản nhiên.
“Đó là sư phụ ngươi, không phảisư phụ ta.” Ta uống một ngụm trà, nhắc nhở hắn.
“Đúng vậy... Nếu nghiêm túc tính,ta nên gọi cô một tiếng ‘sư công’...”
“Không cần, cám ơn.” Đùa à, tagià như vậy sao? Aiz, chỉ tại năm đó tên “Ngân Kiêu” kia lại muốn cùng ta đánhđố. Nói cái gì trong vòng mười chiêu, hắn nếu thắng ta, ta liền làm đồ đệ hắn.Nếu như bằng không, hắn liền tôn ta một tiếng sư phụ. Bây giờ ngẫm lại, thật sựhối hận.
“Sư phụ ưu điểm khác không có,chỉ có tín nghĩa. Ông ấy thấy cô còn không phải cung kính gọi ‘Sư phụ’ sao.”
Cái này cũng gọi là ưu điểm?“Ngươi rốt cuộc là tới đang làm gì?”
“Là sư phụ bảo ta đến truyềnlời.” Hắn nhìn bầu trời qua cửa sổ, “Cô căn bản không phải đối thủ cùa ‘ThậpNhận’. Buổi tối tốt nhất là đừng đi trêu chọc người ta...”
“...” Không phải đâu. Không thểnói bất phân thắng bại, nhưng tốt xấu gì cũng không bị tổn hại a.
“... Nếu là ngang tay, đó làngười ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-khach-cu/1919725/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.