Hôm nay vừa rời giường, liền hắtxì vài cái. Chậc, nhất định là có người nói xấu sau lưng ta!
“Tiểu Ức, đóng cửa nghỉ bán!” Nămhạn bất lợi, tốt nhất là không buôn bán.
Khách Ức lập tức đứng dậy. “Tốt!”Sao lại cao hứng như vậy?
“Đợi chút!”
Giọng nói này rất quen thuộc nha.
“A? Trương gia?”
Trương Liêm đi đến, vẻ mặt nghiêmtúc. Hiện tại không phải lúc ăn cơm mà?
“Bà chủ Giang,” Trương Liêm nhìnquanh trong tiệm một chút, “Gần đây có một số yêu nhân thường lui tới trongtrấn, cô cần phải cẩn thận một chút, nếu có việc gì xảy ra trong tiệm, nhớ báocho chúng ta, biết không?”
Yêu nhân? “Yêu nhân gì thế?”
“Chậc. Cũng không biết là nơi nàođến, võ công cao cường không nói, mục tiêu hình như là trấn nhỏ này của chúngta. Gần đây buổi tối không có việc gì đừng đi loạn. Nếu có gặp, ta cũng khônggiúp được ngươi!” Trương Liêm vẻ mặt thống khổ.
Sẽ sao? Trấn nhỏ này của chúng tacó gì đặc biệt. Sao lại chăm chăm vào nơi này chứ?
“Được rồi, bà chủ Giang, ta đi.”Trương Liêm thở dài, rời đi.
Thật sự là kỳ quái... Ta vừa mớiquay đầu, lại phát hiện vẻ mặt Khách Ức có chút đăm chiêu.
“Làm sao vậy, Tiểu Ức?”
Khách Ức ngẩng đầu, nhếch cười,“Không có gì.”
Không có gì? Giả vờ rồi. Chẳnglẽ, có liên quan với hắn?
Hắn cười, lên lầu.
Thật sự là kì quái a...
Đêm, mọi tiếng động đều biến mất.Trăng lưỡi liềm, có chút lạnh lẽo bao phủ trấn nhỏ vô danh này. Vấn đề là, saomột chút gió
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-khach-cu/1919717/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.