Còn nhớ, đó là ngày năm thánggiêng, thời tiết tốt lắm. Ánh nắng ấm áp tràn khắp sân, mùi hoa thủy tiên, làmcho người ta cảm thấy rất an nhàn. Buổi sáng, con mèo nhà hàng xóm hạ mình chạytới nơi này ngủ, nhưng lại gặp Tiểu Bạch (hình như tiểu Bạch trong mấy chươngtrước là con chó) tính tình không tốt. Chúng nó hai con ở trong viện giằng cohồi lâu, cho đến khi thấy được ăn, mới dừng tay giảng hòa. Trong tiệm không cókhách, bà mai cũng không có dành thời gian tới lần nữa, nói một số chuyện mà bàấy đã nói qua vài lần. Vào buổi trưa, Trương Liêm mang theo bọn bộ khoái, đếntrong tiệm ăn một chút cơm, vẫn như trước không có trả tiền. Buổi chiều, Lưuđại tẩu hỏi chuyện vị thiếu chủ Nam Cung thế gia kia, nghe xong ta bịa chuyện,đồng tình nói với ta “trời đất nơi nào...”. Buổi tối, ta đóng cửa tiệm sớm,dưới ánh nến ấm áp ăn cơm. Mọi việc đều rất bình thường. Giống như là, vô sốngày ngày đêm đêm ta từng trải qua...
Đó là ngày bình thường đến khôngthể bình thường hơn. Điểm khác biệt duy nhất, là sáng sớm, Khách Ức nói với ta:Khách Lộ đi.
Đi rồi?
Thẳng đến ta đẩy cửa phòng hắnra, phát hiện bội kiếm của hắn cũng đã biến mất, ta mới chính thức tin tưởng:hắn đi rồi.
Đi không hề báo trước, im hơilặng tiếng. Cực kỳ giống hắn vô cùng trầm mặc.
Nhưng mà, ta không hiểu là: Vìsao?
Khi ta đang suy nghĩ, đột nhiênphát giác trong đầu mình trống rỗng, không có cách nào suy nghĩ.
Khi cha đi, cảm thấy không đành;khi Khách Hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-khach-cu/1919716/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.