Vào lúc nhìn thấy Nhận Nhị, trongđầu của ta, ngoại trừ ý nghĩ muốn đánh hắn, không còn gì khác. Cảm giác này,quả thực làm cho ta thiếu chút nữa nhảy xuống giường.
“Giang cô nương, thương thế đỡnhiều chưa?” Hắn khiêm tốn có lễ cười nói.
Không để ý tới hắn.
“Xem dáng vẻ của Giang cô nương,hẳn là không đáng ngại.” Hắn cười cười, tìm ghế ngồi xuống.
“Nếu không có việc gì, ta muốnnghỉ ngơi.” Đuổi hắn!
Hắn vẫn cười, “Giang cô nương làgiận chuyện ta mang Tiểu Thất đi?”
... Bị nhìn ra? Ngẫm lại cũngđúng a, lúc trước nếu không phải hắn đột nhiên xuất hiện, Khách Lộ nhất định sẽkhông đi. Sao lại muốn kéo Khách Lộ đi làm chuyện xấu chứ? Còn bị cái gì “BạchHổ đường” đuổi giết... Đáng ghét!
“Đúng thì sao?” Ta trừng hắn, cắnrăng nói.
“Giang cô nương là hiểu lầm ta.Tiểu Thất không phải bởi vì ta mới đi...” Hắn bưng ly trà lên, “... Là vì cônương a.”
Có ý gì? Không hiểu.
“Có điều, nếu sớm biết rằng cônương chính là Ngân Kiêu, hắn đã không cần đi.”
Càng không hiểu.
“Kỳ thật hôm nay ta đến đây, làmuốn thỉnh giáo cô nương một chuyện...” Đại khái là biết ta không hiểu, NhậnNhị thay đổi đề tài. “Cô nương hẳn đã biết, trấn nhỏ này có rất nhiều người của‘Thánh giáo’.”
Đâu chỉ là nhiều a. Hơn nữa cònlà những người kỳ quái.
“Thật không dám giấu giếm, trấnnhỏ này chính là phân đà của ‘Thánh giáo’... Hoặc, có thể nói là tổng đàn càngchính xác hơn.” Hắn uống hớp trà, cười cười, “Nhìn không có gì khác thường,nhưng trấn nhỏ này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-khach-cu/1919728/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.