Ta vừa vào cửa thì reo lên: ” Ngay cả chữ viết bút lông chỗ ta cũng không giống mấy người, còn mua làm gì, đổi lại một cái đi.”
Tông Thế Công không vặn lại ta, vẫn tự mình tự nhiên chọn, ngay cả tiểu Nhất và Vương bánh nướng cũng giả vờ không thấy ta quay ra thì thầm với nhau.
Bất quá –
Ta không tức giận!
Nhận hối lộ và đút lót vốn trọng yếu là ở thần không biết quỷ không hay. Ta hối hận, vừa rồi như thế nào có thể trắng trợn nói ra mà? Ta xấu hổ, làm một người hiện đại không am hiểu như vậy nói xem ta còn cái tiền đồ gì chứ? Ta không biết, hắn tặng ta văn phòng tứ bảo, mặc kệ ta có dùng hay không, không phải coi trọng phẩm cách một người hay sao?
Ta hiểu ra, tâm tình tốt lên trong chốc lát. Thần thanh khí sảng theo sát Tông Thế Công đi cửa hiệu tiếp theo. Lão bản nương cửa hiệu này rõ ràng luyện thành da mặt thiết sa, khách nhân còn chưa vào cũng đã ở cửa vẻ mặt thân thiết vung tay bắt chuyện –
“Tam gia, khách quý! Khách quý! Mau mời vào! Giầy thượng đẳng nhất ở chỗ chúng ta đều chờ ngài đến mang! Mang ở trên chân ngài thực sự là phúc khí của chúng nó!” Nàng một bên tiếp nhận trà nóng từ hỏa kế đưa cho Tông Thế Công, một bên lấy khăn tay che miệng cười nói, ” Nhiều ngày không gặp, Tam gia lại càng tuấn tú, cũng không biết là phúc hay họa cho các cô nương nga!”
Bất quá thật đáng tiếc, nàng ra sức diễn xuất chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-huu-dong-nhan-mau-bat-tau-dam-my-lo/172981/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.