Bàn tay từ địa ngục rốt cục cũng buông lỏng ra!
Ta liều mạng thở phì phò, con mắt trừng chết mắt hắn.
Đó là cảm giác tử vong sao?
Hắn nhìn dáng vẻ ta chật vật, cười khẽ: “Ta không giết ngươi, nhưng ngươi phải biết rằng, nếu ngươi không phối hợp, sẽ chết càng thêm thống khổ.”
Hắn lại duỗi tay xoa xoa cổ ta, nhẹ giọng nói: “Có cái cổ đẹp như vậy nên yêu quý thật tốt. ”
Ta không khỏi một trận run, muốn nói cái gì nhưng không mở miệng được, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn Tông Thế Công đi ra ngoài.
※※※※z※※y※※b※※g※※※※
Tuy rằng Tông Thế Công cho ta học bù lại toàn bộ khóa học văn hóa Khiết Đan chán muốn chết, nhưng ta vẫn miễn cưỡng học thêm, trình độ nghiêm túc không thua gì năm đó chuẩn bị thi vào trường cao đẳng. Đây là do ngày đó ta rốt cục ý thức được để cho cái đầu không bị chuyển nhà thì không còn đường rút lui để đi nữa, về phương diện khác là bởi vì Tông Thế Công đã đồng ý sau khi gặp hoàng đế lập tức đem đồ đạc trả lại cho ta.
Xét thấy ta ở Tông phủ an phận thủ thường, ngày thứ ba ta rốt cục thực hiện được giấc mơ tha thiết đi dạo chơi Trường An nửa ngày.
Trường An sau giờ ngọ không ồn ào bằng lúc sáng sớm, nhưng phồn hoa như nhau, khắp nơi có thể thấy được thịnh thế phong hoa(*).
Đường phố Trường An rộng lớn, trật tự song song, cụm kiến trúc ngay ngắn có thứ tự. Trên đường người đến người đi, náo nhiệt phi phàm. Thương phẩm rực rỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-huu-dong-nhan-mau-bat-tau-dam-my-lo/172980/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.