“Hanh! Cố tình gây sự! Một miệng đầy thô ngôn trước công chúng, còn ra thể thống gì!” Ánh mắt ma vương càng ngày càng thâm trầm, cũng càng ngày càng băng lãnh, tuyệt không giống nói đùa cảnh cáo, “Đừng quên hiện tại ngươi là thân phận gì! Còn muốn bảo mệnh thì đừng nói toạc ra như thế.”
Khẩu khí của hắn lạnh đến mức có thể giết người, trong chốc lát ta chỉ cắn môi nhìn hắn, nói không được nửa chữ.
Trong lúc hai người giằng co, Vương bánh nướng cẩn cẩn dực dực tiến lên dò hỏi: “Hai vị đại nhân, thời gian không còn sớm, chúng ta mau trở về đi thôi.”
Trong lòng ta đang cố chấp đâu chịu cứ như vậy trở lại, khóe mắt liếc đến người bán mứt quả góc đường, tiến lên hò hét dẹp đường: “Cho ta một xâu mứt quả! Tiểu Nhất! Trả tiền giúp ta!” Không cho ta mua ta càng muốn mua! Mua xâu mứt quả dù sao cũng không cần chờ ngươi đồng ý!
Tiểu Nhất đứng bên cạnh ta, quanh co nói: “Công... Tử, trên người tiểu Nhất không có tiền.” ( Vũ: ngu quá đi!!!)
Ta ngã, vừa định mắng tên tử ma vương kia bóc lột sức lao động trẻ em, nhưng thình lình một cái đông tây gì đó bay qua trước mắt ta! Giây tiếp theo, người bán mứt quả kia cũng từ vai phụ nhanh chóng biến mình thành cao thủ võ công cầm cây gậy cắm mứt quả hiện tại biến thành một nửa thiết bổng thẳng tắp lướt nhanh đến ta!
“Cẩn thận — ”
Chỉ thấy một màu đen gì đó gục trước mặt ta — ấm áp, toàn bộ đem ta bảo vệ —
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-huu-dong-nhan-mau-bat-tau-dam-my-lo/172982/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.