Ngày hôm sau, bên ngoài vừa vọng vào tiếng gà gáy Đường Tử Ngạo đã tỉnh lại, liếc nhìn sắc trời, đại khái mới tảng sáng, hắn lại nhắm mắt, trở nghiêng mình, ôm lấy hài tử đang cựa quậy bên cạnh, định chợp mắt thêm một lát. Nhưng ý đồ rốt cuộc vẫn bị hài tử nằm trong lòng quấy rối. Nguyên bản vốn tưởng trở mình rồi hắn sẽ không lộn xộn nữa, vậy mà hai cái đùi vẫn không ngừng nhúc nhích, bộ dạng căn bản không hề định nằm cho yên.
“Gia Gia…” Đường Tử Ngạo nhẹ giọng gọi.
Đường Thiên Gia không đáp, hai chân nhỏ vẫn ngọ nguậy liên tục, hai bàn tay nắm chặt tiết y của hắn. Đường Tử Ngạo khẽ nhích người lùi lại, mới phát hiện hài tử này sắc mặt ửng đỏ, đầu mày nhíu chặt, thoạt nhìn như rất khó chịu, cánh mũi thỉnh thoảng nghẹn nghẹn phát ra mấy tiếng rên rỉ, đôi chân nhỏ chốc chốc lại nhúc nhích cọ vào nhau, Đường Tử Ngạo nghĩ có khi hôm qua lại lây phong hàn cho hắn, vội vàng đưa tay áp trên trán hắn, cảm thấy thực có chút nóng. Bàn tay kia vẫn đặt trên cổ hắn cũng thấy như có gì không ổn, Đường Tử Ngạo gấp gáp luồn tay xuống dưới lớp tiết y của Thiên Gia, đã thấy thân hắn nóng hổi, ướt lấm tấm một tầng mồ hôi khiến làn da trơn mịn trở nên dính mướt, bàn tay mới đụng vào phảng phất như đã bị hút chặt, không sao rời đi nổi.
Đường Tử Ngạo vội coi mạch cho hắn, không thấy có gì bất thường, hay khí huyết bất ổn chỗ nào, trong khi ấy Thiên Gia lại bật ra một tiếng rên say sưa tinh tế, một chân vắt lên, bắt đầu chà xát trên đùi hắn, tựa hồ cơn khó chịu trong người nhờ cử động này mà thư giải được phần nào. Sắc hồng trên mặt hắn càng lúc càng ửng, những sợi tóc dài tán loạn bị mồ hôi thấm ướt, dính mướt trên trán và quanh mặt hắn. Bộ dạng này, khiến Đường Tử Ngạo mơ hồ nghĩ đến một điều, thần sắc hắn thoáng cứng đờ, bàn tay nắm trên vai Thiên Gia bất động hồi lâu, quá nửa ngày mới chậm rãi lần xuống dưới thăm dò.
Lần xuống tới giữa hai chân, Đường Tử Ngạo khẽ đụng nhẹ, Đường Thiên Gia lập tức bật ra một tiếng thở dài thỏa mãn, thắt lưng bất giác rướn lên phía trước, như muốn nhận được càng nhiều sự đụng chạm khiến cho hắn thoải mái dễ chịu. Hắn còn chưa tỉnh dậy, chỉ hoàn toàn cử động theo bản năng đối với dục vọng sâu trong thân thể, cả người cố sức nhích tiến về phía Đường Tử Ngạo.
Dưới lớp tiết khố mỏng manh, vật nhỏ bé dựng thẳng đã ươn ướt trên đỉnh, Đường Tử Ngạo xốc chăn lên, thấy đầu tiết khố đã ướt đẫm, bên dưới còn đang không ngừng run run, thân thể Thiên Gia vặn vẹo cuộn tròn lại, miệng thỉnh thoảng phát ra những tiếng gừ gừ bất mãn.
Trong lòng Đường Tử Ngạo lúc này thực tràn ngập thứ cảm giác kỳ dị khó nói thành lời, nửa mừng rỡ nửa bi ai. Hài tử này đã mười lăm tuổi, đương đúng thì huyết khí tràn trề, như hài tử bình thường, từ mười ba, mười bốn tuổi đã sớm mộng tinh* lần đầu, có điều, Đường Tử Ngạo ngày ngày cùng hắn ăn ngủ, tự nhiên biết rõ, bao nhiêu năm qua, Thiên Gia chưa từng một lần có hiện tượng này. Trong lòng Đường Tử Ngạo đại khái cũng minh bạch, chịu điều giáo trong lâu kia qua nhiều năm như vậy, thân thể hắn đã tổn hại không ít, ví như đám khách nhân thường đâu có mấy người để ý phía trước hắn ra sao, mà dù có quan tâm đi nữa, sợ rằng cũng sẽ dùng dược vật hay những thủ đoạn kỹ xảo kỳ dị để khiến hắn cương lên…
Đường Tử Ngạo yêu thương ôm hắn vào lòng, vuốt ve sau lưng hắn, nhẹ nhàng trấn an.
Thiên Gia không được thư giải, thần sắc càng lúc càng bức bối, trong miệng vẫn không ngừng phát ra những tiếng lầm bầm khó chịu, hai tay trực tiếp luồn vào tiết khố, muốn tự mình xoa vuốt, thế nhưng rõ ràng tự hắn càng làm càng thêm khó chịu, rốt cuộc hắn quờ quào chụp lấy bàn tay Đường Tử Ngạo, chực kéo vào bên trong.
Đường Tử Ngạo thực không dám chắc hắn rốt cuộc đang tỉnh hay mê, chỉ có điều vẻ chật vật trên gương mặt hài tử này rõ ràng không thể là làm bộ, bàn tay hắn vốn cứng đờ, rốt cuộc tới lúc Thiên Gia chịu không nổi bắt đầu nức nở khóc mới bắt đầu chậm rãi xoa nắn.
Cẩn thận, nhẹ nhàng nắm trong lòng bàn tay, từ trên xuống dưới, Đường Tử Ngạo chăm chút thực tỉ mỉ, hài tử kia quả nhiên rất nhanh bị bức bách chịu không nổi, mông mông lung lung hé mở hai mắt, dưới hàng mi dâng mờ hơi nước, lẩn khuất che lấp khát khao nóng rực, bờ môi khẽ mấp máy, hắn nhéo chặt cổ áo Đường Tử Ngạo, tiếng rên rỉ khó nhịn khàn khàn phát ra từ cuống họng: “Cha…”
Đường Tử Ngạo khẽ trượt tay, thả vật nhỏ trong bàn tay ra, Thiên Gia bất mãn hứ một tiếng, nắm cổ tay hắn ấn lại: “Ta khó chịu, ta muốn…”
“Tự mình làm.” Đường Tử Ngạo thấy hắn đã tỉnh, chực rút tay lại.
“Không, muốn ngươi, ta không đâu.” Thiên Gia vừa nói vừa vươn đầu lưỡi, liếm liếm điểm nổi lên dưới lớp tiết y của Đường Tử Ngạo.
Tuy rằng cách một lớp vải áo, nhưng cảm giác mềm ấm ướt át vẫn nguyên vẹn khiến hắn run rẩy toàn thân, hắn hít sâu một hơi, cố sức ghìm đầu Thiên Gia trong ngực mình, một lần nữa cầm lấy vật bên dưới, tay kia cùng lúc vuốt ve xoa dịu phần da non mềm giữa hai đùi, kiên trì săn sóc một hồi, Thiên Gia dù sao cũng là hài tử lần đầu nếm trải dục vị, không bao lâu sau, cả người hắn đã run rẩy mãnh liệt, cổ họng tinh tế ngâm nga một tiếng, tiết xuất trong lòng bàn tay Đường Tử Ngạo.
Với khăn tay chà lau sạch sẽ, Đường Tử Ngạo tự mình cũng không rõ vì sao bất tri bất giác lại làm ra loại chuyện này, giúp một người đồng tính, còn là chính nhi tử của mình an ủi, thư giải… này đối với hắn mà nói, thực sự là điều vô pháp tưởng tượng. Thế nhưng vừa xong tất cả như thể chỉ nhẹ nhàng thuận theo tự nhiên, thậm chí tự hắn cũng nhận thấy mình hoàn toàn cam tâm tình nguyện. Hắn nhỏm người dậy, tựa vào đầu giường nghĩ ngợi, Thiên Gia cũng chậm rãi bình tĩnh lại từ cao trào, đôi mắt ướt đẫm khát vọng nhìn hắn, cặp chân thon dài bắt đầu nhúc nhích leo lên người hắn, trườn trườn quấn quấn như con rắn nhỏ, cho đến khi gương mặt đối diện với Đường Tử Ngạo.
Hắn có ý nhích tới hôn, Đường Tử Ngạo khẽ nghiêng đầu tránh. Thiên Gia không chịu thuận theo, quyết không buông tha, hai tay ôm mặt hắn, cố sức giữ chặt, sau mới chu môi, hôn chụt một cái, thấy Đường Tử Ngạo tuy cau mày, nhưng cũng không dùng sức đẩy hắn ra, gương mặt nhỏ bé sung sướng đến rạng rỡ.
Hắn mới tiết xuất, thân thể tuy còn mềm nhũn nhưng tinh thần đã hưng khởi mười phần, hăng hái lăn qua lăn lại, níu lấy Đường Tử Ngạo không cho hắn rời giường, thỉnh thoảng lại cúi xuống khẽ hôn lén một cái, hết trên má, khóe môi, lại muốn dợm dợm xuống dưới, nhưng đều bị Đường Tử Ngạo ngăn lại, không cho hắn hồ đồ.
“Cha…”
“Ừm?”
“Ta thực hài lòng, ngươi giúp ta.”
“Ngốc nghếch.” Nhìn Thiên Gia cười đến ngây ngô, Đường Tử Ngạo xoa xoa đầu hắn, sủng nịch nói.
“Cha a, trước kia từng có vài lần na, là mấy ngày trước khi ra mắt, Tô lão bản đó lấy ra cái lông vũ với mấy thứ kỳ quái nữa, không ngừng đụng chạm trên người ta, ta lúc ấy chỉ thấy vừa đau vừa khó chịu, thực lâu nữa phía dưới mới dựng lên, đến khi thứ bạch dịch kia chảy ra thì nóng bỏng rát, tựa như bị kim châm. Cơ mà, lần này vì sao không những không khó chịu, cũng không đau, mà còn thoải mái như thế a?”
“Ngươi khi đó còn nhỏ, không nên sớm như vậy, hiện giờ niên linh mới vừa vặn, sau nay cũng không nên tự phóng túng, thỉnh thoảng dùng tay làm một lần là đủ rồi, biết chưa?” Đường Tử Ngạo yêu thương dặn dò hắn.
“Bất hảo.”
“Bất hảo?” Đường Tử Ngạo nhíu mày, cho rằng hắn một lần biết vị, lại muốn thường thường làm, lập tức giảng giải: “Không được, không thể mỗi ngày đều như vậy, sẽ tổn hại nguyên khí, tối đa năm ngày một lần.”
“Bất hảo.” Thiên Gia tiếp tục nói.
“…”
“Ta không tự làm, ta muốn cha làm cho ta.” Hắn bất mãn trừng mắt.
Đường Tử Ngạo lúc này mới hiểu “bất hảo” của hắn là ý không muốn tự mình, còn muốn hắn làm cho: “Sau này đều phải tự mình, nếu không thì giống như đệ đệ ngươi, tìm cho ngươi một thông phòng nha đầu?”
“Bất hảo bất hảo bất hảo!” Thiên Gia tức giận, nhe răng cắn một miếng trên ngực hắn: “Ta ai cũng không cần, muốn cha. Ngươi đã nói thừa nhận ta thích ngươi, ta cũng chỉ muốn ngươi, ngươi phải phụ trách.” Hai con mắt hắn vụt sáng lấp lánh, đột nhiên nói đổi qua chuyện khác: “Cha, ta cũng giúp ngươi, có qua có lại.” dứt lời, bàn tay nhỏ bé lập tức vói vói xuống dưới, nhưng chưa chạm đến nơi đã bị nắm chặt lại: “Được rồi… rời giường đi.”
Thay y phục xong, Thiên Gia tinh thần hào hứng quấn nhuyễn kiếm quanh hông, hôm nay không phải ngày đấu với Thiên Tường, chỉ cần ra sân tập võ, luyện tập một canh giờ là được. Chào Đường Tử Ngạo để hắn lên tiền thính nghị sự rồi, Thiên Gia hào hứng tiến vào góc nhỏ riêng của hắn trong sân tập võ.
Vừa rút kiếm ra múa được mấy đường, hắn mới phát hiện có chút không đúng, ngày hôm nay quên mất thay y phục, bình thường luyện kiếm đều mặc áo chẽn và quần thụng, hôm nay sáng sớm đã thực phấn khởi, rốt cuộc lại mặc y phục bình thường đi ra, tuy cũng không đến nỗi không thể luyện tiếp, nhưng tốt xấu cũng có chút vướng víu. Nghĩ một hồi, Thiên Gia thu kiếm lại, quyết định tranh thủ nghỉ bữa nay.
Đi dọc đường trở về có một quãng đường rải đá cuội thành bãi rộng, chỗ ấy chính là tiểu đình hắn vẫn ưa vào ngồi thư giãn, giờ còn chưa đi tới nơi đã thấy có một người đang ngồi bên trong rồi.
Trông bóng lưng, hình như không quen, không phải cha, cũng không phải những nam nhân thường gặp quanh đây, Thiên Gia cố ý bước đi thực ồn ào, đặng người kia nghe thấy tiếng hắn đến thì quay lại nhìn, thế nhưng người nọ tựa như không nghe gì hết, chỉ mãi để ý ngắm hồ sen.
Thiên Gia bước lại phía đó, đứng trên bậc tam cấp trước đình, nhìn người ngồi trên ghế đá, mở miệng hỏi: “Ngươi là ai na?”
“Ngươi đoán xem.” Người nọ không quay lại, nghe như vừa cười vừa đáp lời, tựa hồ sớm biết hắn sẽ hỏi câu ấy, thanh âm thực nhàn nhã tự đắc.
“Na?” Thiên Gia kêu khẽ một tiếng, thanh âm kia quen lắm, nhưng nhất thời không nhớ ra được là ai, mà hắn cũng không kiên nhẫn đứng tựa cột chờ người kia quay đầu lại, chưa chi đã sấn lên hai bước, ai ngờ người kia mở soạt cây quạt trong tay, phất lên che mặt, thành ra cái gì cũng nhìn không được.
Thấy hắn cố ý như vậy, Thiên Gia lại không vội nữa, lùi lại mấy bước đứng tại bậc cửa, khẽ mỉm cười nói: “Ra là ngươi a!”
“A, nhận ra ta rồi sao?” Người nọ biết Thiên Gia đã lùi lại phía sau, liền thu quạt lại rồi hỏi.
“Na, nghe ra giọng, sao ngươi lại tới đây, không lên tiền thính tìm cha ta mà chạy tới đây ngắm hồ sen?” Thiên Gia thong thả nói, hai mắt như có như không liếc qua gương mặt nghiêng nghiêng của hắn.
“Tiểu tử này trí nhớ thật tốt, còn tưởng lâu ngày không gặp mặt, ngươi quên ta mất rồi.” Người nọ thấy hắn nhận ra rồi, cũng không bày trò huyền bí nữa, đứng lên quay đầu lại.
“Quên làm sao được?” Thiên Gia thản nhiên đáp. Người nọ vừa quay lưng lại, gương mặt vẫn nguyên vẹn khí chất cao quý thanh lãng, đầu mày nhu hòa phiếm tiếu ý thư thái giãn ra dưới ánh dương quang tháng tư.
“Na, Thái tử ca ca?!!” Thiên Gia kinh ngạc kêu lên, cái miệng nhỏ nhắn há hốc, vẻ mặt sửng sốt vô cùng, nào có một chút bình tĩnh thong dong như vừa xong.
Nụ cười trên môi Thái tử thoáng sững lại, thoáng cái, lại lập tức rộ lên, còn sảng khoái hơn ban nãy, hắn cười đến khom lưng bật thành tiếng, cây quạt trong tay chỉ vào Thiên Gia: “Hảo nha, học được gạt người nữa, coi vậy mà bị ngươi gạt rồi.”
“Thái tử ca ca.” Thiên Gia ngượng ngùng cười, nhu thuận gọi một tiếng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]