Hài tử trước mắt hắn hiện giờ đã bớt đi phần nào vẻ con nít, cử chỉ động tác tự nhiên nhàn nhạt toát ra phong tình riêng có của hắn, không phải cường liệt, khoa trương như y phục xông hương thơm nức, cũng không phải mỏng manh tinh tế đến không sao nắm bắt, chỉ là khiến người ta thường thường lơ đãng rồi tự nhiên cảm giác được vị đạo an tĩnh mà mê hoặc, bất tri bất giác đã muốn trầm luân chìm đắm. Giờ cũng không còn sự đề phòng cảnh giác như khi mới gặp, cả vẻ non nớt của hài tử cũng thay đổi nhiều, hắn hiện tại, giống như một đóa hoa đang chầm chậm tỏa hương, không ngây ngô như một búp nụ, không diêm dúa như cánh hoa đã mãn khai, mà lại hòa quyện cả hai vẻ đặc sắc, niên kỷ còn chấp chới giữa thanh niên, thiếu niên, nhất là với dung mạo quá mức tinh xảo của hắn, nếu là một nữ hài, có tôn thành bậc khuynh quốc khuynh thành cũng không quá đáng.
Nếu chỉ nói dung mạo xuất sắc thôi, Thái tử Tiết Chính Kỳ sẽ không mấy để tâm đến hắn, dù sao cũng chỉ là một hoa nhi xinh đẹp, nhìn qua là đủ, nhưng hắn lại thông minh. Chỉ một hồi ban nãy cũng đủ nhận ra điều ấy, hài tử này cất giọng lơ đễnh bình thản nói chuyện với hắn, sự quen thuộc trong lời lẽ khiến hắn nhịn không được tin rằng mình đã bị nhận ra, nhưng tới khi quay lại, hài tử kia nhìn thấy mặt rồi mới để lộ ra bản chất thiếu niên, vô cùng đơn thuần, há miệng kêu toáng lên “Thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-hong-y/2099521/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.