Thường Văn làm ầm ĩ kêu réo một đám nha hoàn bưng cơm trưa vào, Đường Tử Ngạo đã ngồi dậy trên giường, khoác ngoại sam, đang rửa mặt.
“Chủ tử a, nước ấy lạnh, chờ ta đi lấy nước nóng a.”
“Này được rồi.” Đường Tử Ngạo thả khăn mặt xuống, đứng lên bước tới cạnh bàn.
“Chủ tử a, mặt ghế này cũng lạnh, để lót nệm đã.” Thường Văn nhìn quanh quất một lượt, lật cái đệm mỏng trên giường lên, gấp gọn gàng rồi chực nhét xuống dưới ghế Đường Tử Ngạo vừa ngồi.
Đường Tử Ngạo vẫn ngồi yên tại chỗ, nheo mắt nhìn hắn.
Thường Văn tự nhiên nhận ra có chút làm quá, gượng cười ha ha mấy tiếng, vội vàng trải lại đệm lên giường: “Ta không phải lo lắng cho chủ tử a, chủ tử thân thể cường kiện, mấy khi nhiễm phong hàn một bận, ta bình thường đâu có cơ hội thể hiện, giờ mới được ba hoa một chút a. Rồi rồi, không nói nữa, ta đi đây, chủ tử có việc nhớ gọi a.” Thường Văn nhận thấy ánh mắt nhìn mình càng lúc càng chuyển lạnh, vội vàng lùi lùi, vừa đụng tới bậu cửa phòng đã quay lưng chạy tót đi, tốc độ so với lúc hắn chật vật luyện công còn nhanh hơn gấp bội, thoáng cái đã không thấy bóng dáng.
Thiên Gia đứng xem cũng có chút hả hê, vốn đã ấm ức hắn giành sạch việc của mình, giờ cha đuổi hắn đi, vừa lúc a~
Đóng cửa phòng lại, Thiên Gia rửa tay sạch sẽ rồi ngồi xuống sát bên phải Đường Tử Ngạo.
Xới một bát cơm đặt lên bàn, rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-hong-y/2099519/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.