Lý Lạc nức nở trong lòng của Yến Vũ, người mà lúc nào cũng thật lòng thật dạ vì cô mà vui vẻ, vì cô mà khổ đau. Vương Thiên Nhị thở dài, bày ra bộ mặt thống khổ mà ủ dột nói.
“Hiện giờ con đang kích động như vậy, chi bằng để khi khác chúng ta sẽ nói rõ với nhau hơn.”
Ông ta quay người đi về phía cửa, lúc chuẩn bị rời đi còn không quên nhìn thẳng vào mắt của Yến Vũ. Cửa phòng bệnh được Vu Kỳ đóng lại, lúc này Lý Lạc liền trượt dài rồi ngồi bệt xuống nền gạch hoa lạnh lẽo.
"Lạc Lạc!"
Cô bám lấy cánh tay của hắn, nước mắt như chuỗi ngọc đứt dây liên tục tuôn ra thấm lên tay áo ướt đẫm.
“Em không muốn như vậy! Em không muốn làm con gái của ông ta! Yến Vũ! Em không muốn nhận ông ta làm cha của mình đâu!”
Lý Lạc vừa nói vừa lắc đầu, nét mặt tiều tụy khiến Yến Vũ đau tan nát cõi lòng. Hắn gật đầu, hôn ghì lên trán của cô rồi ôm chặt cô mà nhẹ giọng.
“Được! Được! Không nhận! Không nhận nữa!”
Hắn nhắm mắt lại, nước mắt cũng không kìm được mà rơi ra. Có lẽ ông trời để hắn sống nhẫn nhịn ba mươi mấy năm qua, khô cằn sỏi đá là để mềm yếu vào lúc này. Hắn nhìn thấy người mình yêu chịu dày vò như thế, tâm can làm sao mà chịu đựng được?Sau khi nức nở một hồi, Lý Lạc bị kiệt sức mà ngất xỉu. Yến Vũ mấy ngày qua lo lắng cho cô đã đành, lại thêm chuyện Vương Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-em-lam-loan/3744364/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.