“Ông theo dõi tôi? Từ khi nào?”
Yến Vũ vô cùng khó chịu trước sự bình thản của Vương Thiên Nhị dành cho mình.
Ở trong thế giới của hắn, chưa có thứ gì có thể ngăn cản được hắn kiêu ngạo. Dù rằng Lý Lạc là một vầng sáng xuất hiện trong đêm tối, hắn vẫn luôn mang trong mình một chất riêng không trộn lẫn bất kì ai.
Lạnh lùng.
Quyết đoán.
Chưa từng nóng vội.
Nhưng từ giây phút này, khi mà Vương Thiên Nhị nói ra những lời lẽ tưởng chừng như bình thường mà ẩn chứa sự nguy hiểm kia. Yến Vũ không thể bình tĩnh nổi, sự phẳng lặng tôn nghiêm của hắn cứ vậy mà bị đụng chạm.
Hắn thấy ông ta chỉ cười mà không nói gì, yết hầu đưa đẩy chậm rãi nuốt nước bọt rồi uống một ngụm rượu lớn.
“Nói như vậy, tức là ông biết rõ Lạc Lạc là con gái ruột của mình sao?”
Vương Thiên Nhị gật gù, tay vân vê chiếc nhẫn cỡ lớn ở ngón cái.
“Phải”
Yến Vũ cười khinh bỉ.
“Vậy mà ông vẫn nhẫn tâm bỏ rơi cô ấy cho lão già khốn kiếp kia, hại cô ấy suýt nữa thì bị bán sang biên giới? Ông mà cũng xứng làm cha sao?”
Ông ta lại không có vẻ tức giận gì khi nghe hắn nói những lời này, ngược lại còn có vẻ gì đó khổ tâm. Im lặng một lúc lâu, ông ta mới lên tiếng như muốn tâm sự.
“Quả thật thì trong chuyện này tôi cũng có phần sai. Khi mà năm đó, tôi vì tin vào phong thủy tài vận mà quyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-em-lam-loan/3747628/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.