🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hai ngày sau.

Tình hình sức khỏe của Lý Lạc đã ổn định hơn, nhưng vì Yến Vũ muốn cô khỏe hẳn mà đã để cô ở lại thêm một ngày. Mặc dù vẫn nói chuyện bình thường, nhưng giữa cô và hắn vẫn có gì đó rất khác.

Một khoảng cách vô hình dần hiện ra, là từ phía của Lý Lạc.

“Cháo thịt bò Vu Kỳ vừa mua vẫn còn nóng, để anh bón cho em!”

Yến Vũ vừa cầm hộp cháo đưa tới, Lý Lạc đã vội đưa hai tay ra giữ lấy rồi bảo.

“Em tự ăn!”

Hắn ngây người vài giây, nhìn cô tự mình cầm lấy hộp cháo lên rồi khuấy đều nó. Cảm giác xa cách này quả thật quá khó chịu, khiến hắn thấy ngột ngạt vô cùng. Nhưng hắn không thể hỏi thẳng cô, vì hắn biết cả hai đều không muốn nhắc đến chuyện đó.

Bên ngoài có người đi vào, Vu Kỳ bước rất vội vã cùng sắc mặt khó coi tiến tới nói vào tai của Yến Vũ.

“Ông chủ! Vương Thiên Nhị đang ở bên ngoài!”

Lúc này không chỉ cậu, mà đến hắn cũng dần có sắc mặt khó coi, không rõ mình bây giờ nên làm thế nào. Lý Lạc đưa mắt nhìn thấy thái độ kì lạ của cả hai, lên tiếng hỏi.

“Có chuyện gì sao?”

Hắn còn chưa kịp trả lời, bên ngoài đã có bóng người dù cửa đang mở nhưng vẫn theo phép lịch sự mà gõ cửa. Lý Lạc nhìn thấy người đàn ông trung niên mà lần trước mình gặp ở tiệm hoa và cũng chính là Vương Thiên Nhị, cô lập tức sững sờ. Hai tay cầm hộp cháo run lên, cô vội vàng đặt nó ở trên bàn rồi run giọng nói.

“Yến Vũ! Em buồn ngủ rồi! Em muốn ngủ!”

Yến Vũ quay sang nhìn cô, tình huống khó xử lẫn đau đớn này khiến hắn cũng trở nên bối rối.

“Được!”

Nhưng Vương Thiên Nhị giờ phút này dứt khoát bước vào trong, ông ta muốn nhìn mặt con gái. Bây giờ là thời điểm thích hợp nhất, vì đã trải qua một năm Yến Vũ chìm đắm trong tình yêu với Lý Lạc. Ông ta muốn đánh đổ nó, muốn hắn hoàn toàn mất đi tất cả, mất đi chính mình.

Lý Lạc cầm chăn kéo lên ngang người, muốn nằm xuống nhưng lúc này cô không tài nào nhúc nhích nổi. Cô hoảng sợ, cô hoang mang. Tại sao người ta khi nhìn lại người nhà đều có cảm giác hạnh phúc đến chết đi sống lại. Còn cô? Tại sao cô lại thấy đau đớn như vậy?

“Con gái!”



Nghe Vương Thiên Nhị gọi mình như vậy, sự bình tĩnh đang gầy dựng trong người Lý Lạc hoàn toàn sụp đổ hết. Cô kích động nhìn ông ta.

“Ông nhầm người rồi! Tôi không phải con gái của ông!”

Ông ta vẫn muốn nói rõ ràng một lần, bước tới gần hơn mặc kệ có Yến Vũ và Vu Kỳ ở đó.

“Ta làm sao có thể nhầm được? Ngay từ lần đầu tiên gặp con ở tiệm hoa, ta đã nhìn ra được gương mặt của con rất giống mẹ con lúc sinh thời.”

Cô đỏ mắt nhìn, cố nhếch môi cười khẩy một tiếng.

“Giống vợ ông thì nhất định phải là con gái của ông sao? Nực cười thật đó!”

Nói rồi cô lại nhìn sang Yến Vũ đang bất động ở một góc, nóng vội.

“Em muốn nghỉ ngơi! Anh đuổi ông ta ra ngoài đi!”

Cô biết mình đang cố gắng chối bỏ sự thật, dù nó rành rành trước mặt rồi. Nhưng Yến Vũ ở đó, nhìn hắn ngây người ra như vậy khiến lòng cô đau đớn không thôi. Cô đau lòng, hắn cũng sẽ như thế. Bỏ qua tất cả mọi chuyện, cô mới hiểu được hắn chỉ cần duy nhất tình yêu này.

Yến Vũ giật mình khi nghe cô nói câu đó, cũng không nghĩ gì nhiều mà vô thức bước về phía Vương Thiên Nhị. Nhìn vào mắt ông ta, ánh mắt của hắn vừa có phần căm thù lẫn lạnh lẽo.

“Mời ông ra ngoài!”

Ông ta lại xem hắn như không khí trong căn phòng này, hướng mắt về phía Lý Lạc mà cố tình kích động cô.

“Con không muốn nhìn mặt cha, nhưng cũng không thể phủ nhận được máu đang chảy trong người con là của Vương Thiên Nhị này! Nhóm máu của con là nhóm máu hiếm Rh-, chính cha là người đã truyền máu để cứu con, không lí nào lại nhầm lẫn.”

Cô không muốn nghe cũng đã nghe rõ hết từng câu từng chữ này. Rằng chính ông ta đã truyền máu cứu sống cô, điều mà Yến Vũ im lặng suốt hai ngày qua không dám nói.

Nhìn ông ta, rồi lại nhìn sang hắn. Lý Lạc thấy được nét mặt sượng trân và khó coi của hắn lúc này. Thật quá cay đắng! Thật quá nực cười!

Đúng!

Cô dù có chết đi chăng nữa thì cũng sẽ không thể thay đổi được, việc mình là con gái của Vương Thiên Nhị, kẻ thù của người mình yêu. Người cha tội lỗi đã đứng sau lưng gây ra biết bao nhiêu bất hạnh cho cuộc đời của Yến Vũ và vô số những người khác.

Nước mắt trào ra, gương mặt của Lý Lạc lúc này trở nên tiều tụy và nhợt nhạt.

Đây là điều mà Yến Vũ sợ nhất, sợ phải nhìn thấy nhất. Hắn sợ cô khóc, sợ nhìn thấy sự yếu đuối và những giọt nước mắt của cô.



Bước tới giữ lấy hai tay Vương Thiên Nhị, hắn dùng sức đẩy ông ta lùi ra sau rồi nói.

“Ra ngoài! Ra ngoài đi!”

Ông ta cũng không phải người chịu nhượng bộ, giằng co với hắn rồi dùng ánh mắt dữ tợn mà nhìn hắn.

“Mày lấy tư cách gì mà cấm tao nói chuyện với con gái của tao?”

Lý Lạc ôm đầu gào lên, khàn cả giọng.

“Đủ rồi! Các người có thôi đi không?”

Cô đột nhiên cầm lấy ống truyền dịch trên tay mình, bất chấp mà dùng sức rút nó ra rồi bước xuống giường khiến Yến Vũ kinh ngạc.

“Lạc Lạc?”

“Ông nói máu trong người tôi đang chảy là máu của ông đúng không? Vậy để tôi trả cho ông! Tôi trả hết cho ông đây!”

Hành động của cô khiến cả hắn và Vương Thiên Nhị đều lo lắng. Tâm trạng không ổn định cùng sức khỏe chưa hồi phục hẳn, khiến cô lúc này giống như muốn phát điên lên. Máu từ chỗ ghim ống truyền dịch chảy ra rồi nhỏ giọt trên sàn.

Yến Vũ buông tay mình ra khỏi người đàn ông kia, bước tới chỗ của cô. Hắn sợ đến mức trái tim như nhảy vọt lên tận cổ họng, mắt nóng bừng bừng.

“Lạc Lạc! Bình tĩnh lại! Bình tĩnh lại được không em?”

"Lạc Lạc!"

Hắn dang tay ra kéo cô vào lòng mình, mà lúc này cô vẫn đang không ngừng vùng vẫy.

“Lạc Lạc! Đừng mà! Đừng như vậy nữa! Bình tĩnh lại đi!”

“Bỏ tay em ra! Để em trả mạng cho ông ta! Trả hết cho ông ta! Không cần nữa! Không cần gì nữa!”

“Đừng như vậy mà! Anh xin em! Anh xin em đó! Lạc Lạc!”

Yến Vũ ôm chặt lấy cô, nỉ non cầu xin người con gái trong lòng mình hãy bình tĩnh lại, đừng tự làm đau mình nữa. Cô đau đớn mười lần, hắn lại giống như đau gấp trăm ngàn lần hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.