🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Ông là.”

“Tôi là cha của con bé!”

Vương Thiên Nhị thẳng thắn nói trước mặt Yến Vũ và Vu Kỳ, ngay sau đó thì bác sĩ vui mừng lập tức mời ông ta đi.

Vu Kỳ nhìn dáng vẻ thong dong của ông ta, tức giận vô thức bước lên nhưng bị Yến Vũ ngăn lại.

“Vu Kỳ! Mặc kệ đi! Bây giờ, chỉ có ông ta mới có thể cứu Lạc Lạc thôi!”

Dù trong lòng muốn phủ nhận mối quan hệ huyết thống với Vương Thiên Nhị, nhưng thế nào đi chăng nữa Lý Lạc cũng không thể chối cãi. Chỉ có ông ta mới có thể cứu sống cô, vì là người sinh ra cô, dù không nuôi dưỡng cô đi chăng nữa. Còn Yến Vũ, dù có thù hận gì với ông ta thì giờ phút này cũng không làm gì được.

Nếu Vương Thiên Nhị không đến, Lý Lạc sẽ mất mạng, hắn cũng sẽ hối hận cả cuộc đời này.

Sau khi lấy máu xong, Vương Thiên Nhị đi cùng quản gia của mình từ phòng xét nghiệm đi ra. Ông ta và Yến Vũ chạm mặt nhau. Một người mỉm cười vui vẻ, một người lòng phức tạp không thể yên.

“Cuối cùng thì, tôi cũng tìm được đứa con gái thất lạc sau hai mươi mấy năm xa cách.”

Ông ta nói trước mặt hắn, từ từ bước tới rồi cả hai đứng đối diện nhau.

“Thời gian qua con bé ở bên cạnh được ông chủ Yến đây chăm sóc yêu thương, tôi quả thật vô cùng cảm kích.”

Yến Vũ nhếch môi, cũng không rõ là cười ai hay đang cười cho chính mình. Hắn suy tính trước một bước, luôn cẩn thận như vậy nhưng cuối cùng cũng không thoát nổi số mệnh. Một năm qua ở bên cạnh Lý Lạc, sống cuộc sống bình yên cùng qua những thăng trầm hạnh phúc.

Bây giờ, bỗng nhiên có một người nhận là cha ruột của cô trở về nhận con gái. Mà người này, tương lai trước mắt sẽ cùng hắn đối đầu gắt gao.

Hắn cười khẩy một cái.

“Thời gian qua? Lạc Lạc chỉ vừa gặp tôi hơn một năm trời, tôi cũng chẳng bù đắp được gì nhiều cho cô ấy.”

Vương Thiên Nhị gật gù.



“Phải phải! Là do tôi không tốt, đã để lạc mất con bé, để nó phải chịu khổ nhiều rồi.”

“Vương lão gia đứng ở đây than thở như vậy, tôi cũng không có hứng thú để xem đâu.”

Yến Vũ quay người sang nhìn Vu Kỳ rồi bảo.

“Đi! Vào xem Lạc Lạc thế nào rồi!”

"Da!"

Hai người quay lưng, vừa bước đi thì Vương Thiên Nhị đã lên tiếng.

“Đợi sau khi sức khỏe của Lạc Lạc ổn định rồi, tôi sẽ đón con bé về ở với tôi.”

Hắn khựng lại, im lặng trầm ngâm một hồi lâu rồi xem như không nghe thấy gì mà đi tiếp.

Bước vào phòng bệnh, Lý Lạc lúc này vẫn còn đang hôn mê chưa tỉnh, trên tay là ống truyền dịch cùng vết thương vừa được băng bó.

“Ông chủ! Vương Thiên Nhị đã tìm đến tận đây rồi, tôi e là mọi chuyện...

“Cậu ra ngoài đi! Tôi muốn ngồi đây với Lạc Lạc một chút!”

Vu Kỳ ngưng bặt, im lặng không nói thêm được gì mà chỉ đành quay người rời đi.

Yến Vũ cẩn thận kéo ghế đến ngồi ngay bên cạnh mép giường, đưa mắt nhìn Lý Lạc thật lâu thật lâu. Hắn không thể nghĩ được gì nhiều nữa, không nghĩ được những gì liên quan đến cô.

“Lạc Lạc! Ông ta đến rồi! Ông ta... ở trước mặt của anh, nhận em là con gái”

Anh không biết mình phải làm sao nữa? Ông ta là cha của em, ông ta đã cứu em, anh cũng không thể vì vậy mà làm lơ được. Nhưng mà... em sẽ ở lại với anh có đúng không? Em sẽ không sống cùng ông ta, sẽ không bỏ rơi anh phải không?

Yến Vũ chậm rãi cầm tay của Lý Lạc lên, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô rồi áp mặt mình lên đó. Hắn vùi mặt mình vào lòng bàn tay của cô, nhắm mắt lại.

“Anh ích kỷ như vậy, Lạc Lạc giận anh lắm phải không?”



Tay của cô dần dần cử động, ý thức cũng quay về rồi từ từ mở mắt ra. Mùi thuốc khử trùng ngang qua cánh mũi, trần nhà màu trắng tinh ở trước mặt. Yến Vũ giật mình ngồi ngay lại, đưa tay sờ lên mặt của cô.

“Lạc Lạc!”

Cô thấy mình vẫn còn sống, mà hắn còn ở ngay bên cạnh như vậy thì chỉ biết tủi thân, lặng lẽ rơi nước mắt. Một năm qua mạnh mẽ như vậy, chuyện gì cũng dám nghĩ dám làm. Vậy mà đến lúc này, cô lại không đủ can đảm nhìn vào mắt của người mình yêu nhất.

“Em muốn ở một mình”

Biết còn được bao nhiêu ngày bình yên như bây giờ nữa? Rồi mình và Yến Vũ, sẽ nhìn nhau như người dưng, thậm chí là kẻ thù sao?

Yến Vũ nhẹ nhàng bảo.

“Lạc Lạc! Đừng suy nghĩ nhiều nữa! Mọi chuyện rồi sẽ...

“Sẽ không thể tốt lên được đâu! Yến Vũ! Anh đã từng nói với em, nhân từ chính là tự sát. Em là con gái kẻ thù của anh, anh không thể nhân từ với em được!”

Hắn khổ tâm mà nắm chặt lấy tay cô, cố gắng giữ giọng của mình thật bình tĩnh.

“Em đang nói lung tung gì vậy? Chuyện không phải do em làm, anh làm sao có thể trách em? Người nào gây ra thì người đó trả giá, tại sao em lại nghĩ như vậy?”

Lý Lạc nhắm mắt lại, nước mắt liền rơi ra thấm lên gối mềm. Yến Vũ đặt tay mình lên tóc của cô, nhẹ nhàng xoa dịu dù lòng hắn cũng đau không kém.

“Nghỉ ngơi cho tốt trước đã, anh ở đây với em!”

Cô gật đầu, không nhìn hắn mà quay đầu ra hướng cửa sổ rồi nhắm mắt lại. Trong phòng bệnh yên tĩnh, thi thoảng chỉ nghe thấy tiếng gió thì thầm.

Yến Vũ ngồi tựa lưng vào ghế chăm chú nhìn người con gái mình yêu, hốc mắt nóng bừng lên rồi ửng đỏ. Tay hắn đặt ở trên đùi, bấu chặt. Vương Thiên Nhị đã nói rằng, đợi sau khi Lý Lạc hồi phục sẽ lập tức đến nhận mặt cô và đón cô về nhà.

Lạc Lạc có chấp nhận không?

Hắn vò đầu mình, im lặng để nước mắt rơi xuống kẽ tay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.