“Ông là.”
“Tôi là cha của con bé!”
Vương Thiên Nhị thẳng thắn nói trước mặt Yến Vũ và Vu Kỳ, ngay sau đó thì bác sĩ vui mừng lập tức mời ông ta đi.
Vu Kỳ nhìn dáng vẻ thong dong của ông ta, tức giận vô thức bước lên nhưng bị Yến Vũ ngăn lại.
“Vu Kỳ! Mặc kệ đi! Bây giờ, chỉ có ông ta mới có thể cứu Lạc Lạc thôi!”
Dù trong lòng muốn phủ nhận mối quan hệ huyết thống với Vương Thiên Nhị, nhưng thế nào đi chăng nữa Lý Lạc cũng không thể chối cãi. Chỉ có ông ta mới có thể cứu sống cô, vì là người sinh ra cô, dù không nuôi dưỡng cô đi chăng nữa. Còn Yến Vũ, dù có thù hận gì với ông ta thì giờ phút này cũng không làm gì được.
Nếu Vương Thiên Nhị không đến, Lý Lạc sẽ mất mạng, hắn cũng sẽ hối hận cả cuộc đời này.
Sau khi lấy máu xong, Vương Thiên Nhị đi cùng quản gia của mình từ phòng xét nghiệm đi ra. Ông ta và Yến Vũ chạm mặt nhau. Một người mỉm cười vui vẻ, một người lòng phức tạp không thể yên.
“Cuối cùng thì, tôi cũng tìm được đứa con gái thất lạc sau hai mươi mấy năm xa cách.”
Ông ta nói trước mặt hắn, từ từ bước tới rồi cả hai đứng đối diện nhau.
“Thời gian qua con bé ở bên cạnh được ông chủ Yến đây chăm sóc yêu thương, tôi quả thật vô cùng cảm kích.”
Yến Vũ nhếch môi, cũng không rõ là cười ai hay đang cười cho chính mình. Hắn suy tính trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-em-lam-loan/3743031/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.