Tình hình lúc này đã căng thẳng đến mức dây đàn cũng không thể đọ lại.
Lý Lạc nhìn Yến Vũ giương cao mắt hỏi.
“Anh như vậy là có ý gì? Muốn bảo vệ cô ta?”
Hắn đương nhiên biết hành động này sẽ khiến cô càng thêm tức giận, thậm chí sẽ dần sinh hận hắn. Nhưng đến giờ phút này rồi, có nói có làm gì cũng vô nghĩa.
Hoa Mi cũng là theo lệnh hắn mà làm, không thể muốn xử lý là xử lý.
“Lạc Lạc! Có chuyện gì chúng ta về Thần Doanh rồi nói có được không?”
Lý Lạc cười khẩy, tay vẫn siết chặt cán dao.
“Thần Doanh là cái gì? Đó đâu phải là nhà của tôi?”
“Lạc Lạc!”
“Buông tay tôi ra!”
Yến Vũ vô cùng nhẫn nại, hết mực nhỏ giọng xuống nước với cô.
“Người là do anh bảo giết, nếu không có lệnh của anh Hoa Mi không có gan lớn như vậy.”
Lý Lạc ngây ra vài giây rồi lại bật cười, cô gật đầu nhìn từng người một.
“Được! Được lắm! Anh cho rằng nói như vậy thì tôi sẽ bỏ qua sao? Cho rằng tôi không dám giết anh sao?”
Cô gào lên, như quát thẳng vào mặt của hắn. Từng lời một thốt ra như mũi dao dưới lớp hồ băng lạnh lẽo, từng đợt tấn công về phía hắn. Hận chuyện hắn giết cha nuôi một, thì cô lại càng hận hơn việc hắn ích kỷ giữ cô bên cạnh tới mười.
Hắn sợ điều gì? Tại sao lại không nói cho cô biết?
Tại sao luôn âm thầm làm hết thảy mọi thứ, rồi khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-em-lam-loan/3741263/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.