“Ông chủ nghi ngờ người đàn ông đi ra từ cửa hàng hoa cùng cô Lý?”
Vu Kỳ sau khi nghe được đầu đuôi từ Yến Vũ, qua cách ăn mặc và dáng vẻ của người đàn ông kia mà cũng dấy lên nghi ngờ. Hắn ngồi cùng cậu ở ngoài sân, dưới một mái che bằng ngói đỏ, tay cầm điếu thuốc đang cháy dở.
“Lạc Lạc quá dễ tin người, cũng không hề có một chút phòng bị nào. Tôi và cô ấy cãi nhau một trận chỉ vì mấy chuyện không đáng, đau đầu thật sự.”
Yến Vũ nói rồi day day thái dương, vẻ mặt mệt mỏi. Hắn dành hết tâm quyết một năm để Lý Lạc động lòng, dành cả trái tim để giữ cô ở bên cạnh. Hắn không phải muốn kiểm soát, mà là vì không muốn mất đi cô.
Cảm giác bị chối bỏ hắn đã trải qua quá nhiều rồi, không muốn nhận thêm từ bất kỳ ai nữa.
Vu Kỳ thấy ông chủ mang trong mình nhiều tâm sự, hiểu ý mà mở chai rượu ra rót vào ly.
“Nếu như cô Lý biết được những chuyện ông chủ làm là vì mình, cô ấy sẽ hiểu thôi!”
Yến Vũ uống một hơi cạn ly khiến cậu có chút bàng hoàng, lắc đầu nhẹ rồi bảo.
“Sợ rằng không dễ dàng như vậy. Cậu biết không? Tôi bôn ba bên ngoài nhiều năm như vậy, chuyện gì cũng đã từng trải qua. Nhưng chỉ vì duy nhất một người, mà tôi lại phải trở nên tâm cơ thủ đoạn.
Hắn lại tự mình rót thêm một ly, uống cạn xong thì lắc đầu lần nữa mà cười nhạt.
“Hèn hạ thật! Lạc Lạc mà biết được không chừng còn chế giễu tôi.”
Vu Kỳ chưa từng thấy hắn trong bộ dạng này, nhất là từ sau khi Lý Lạc xuất hiện. Cậu vốn dĩ không tin chuyện một người sẽ vì một người thay đổi, thậm chí như biến thành người khác. Nhưng ngay lúc này đây, cậu đã tin thật rồi.
Yến Vũ rơi vào trầm tư một hồi lâu, đột nhiên chợt nhớ đến người đàn ông mà Lý Lạc đã gặp. Hắn vẫn không thể nào thoát khỏi gương mặt đó, giống như là một điềm báo mà hắn luôn hoài nghi.
Nhìn sang Vu Kỳ, hắn đứng dậy rồi nói.
“Đi với tôi đến chỗ của Lý Thành!”
"Dạ!"
Lý Lạc đứng ở trên cửa sổ nhìn xe của cả hai rời khỏi Thần Doanh, ánh nhìn mang theo nét tức giận lẫn ấm ức. Cô nhớ đến thái độ khi nãy của Yến Vũ, lòng lại cuồn cuộn không thể yên.
Diên Vĩ ở ngoài đi vào, trên tay cầm theo một ly trà sen vừa pha còn ẩm nóng bước tới.
“Lý Lạc! Cô đừng như vậy nữa! Ông chủ chỉ là muốn tốt cho cô thôi!”
Cô nhìn cô ấy, ấm ức tới độ vừa nhắc tới Yến Vũ thì mắt đã đỏ lên.
“Đến cô cũng nghĩ rằng Yến Vũ muốn tốt cho tôi sao? Anh ấy rõ ràng chỉ muốn trói tôi bên cạnh, không muốn tôi rời khỏi anh ấy. Rốt cuộc tôi làm gì khiến Yến Vũ nghi ngờ, mà suốt một năm qua anh ấy cứ muốn giữ tôi bên cạnh như vậy chứ?”
“Là vì ông chủ yêu cô, cô biết điều đó mà?”
Lý Lạc ngây ra, đột nhiên nhớ đến những lần hắn cùng cô nói chuyện. Tuy nói không quá nhiều, nhưng những gì hắn nói đều liên quan đến việc yêu cô nhiều thế nào.
Rời khỏi Thần Doanh, cô đi taxi đến thẳng Hoa Thanh để tìm Yến Vũ. Sau khi nghe Diên Vĩ nói, cô cũng đã suy nghĩ rất nhiều.
Cô không muốn mình chỉ nhìn thấy những lần lạnh nhạt nóng nảy của Yến Vũ, cũng không muốn cãi nhau. Nếu chỉ là chuyện không đáng có, chi bằng hãy để nó tan biến đi.
Bước vào Hoa Thanh, Lý Lạc nhìn xung quanh nhưng cũng không thấy bóng dáng của Yến Vũ. Vào giờ này không nhiều khách, chủ yếu là những nhân viên đi lại dọn dẹp.
Một nam nhân viên vô tình đi ngang, thấy cô thì cúi đầu chào.
“Cô Lý!”
Nhân tiện có cậu ấy ở đây, cô vừa nhìn xung quanh vừa hỏi.
“Ông chủ của anh đâu?”
“Dạ! Ông chủ vừa đi cùng cô Hoa Mi và cậu Vu Kỳ lên lầu.”
Lại là Hoa Mi? Lần trước mình đến đây cũng bắt gặp cô ta đi cùng Yến Vũ từ chỗ này đi xuống. Rốt cuộc thì trên đó có thứ gì chứ?
Lý Lạc đi từng bước rất nhẹ lên trên lầu rồi nhìn xung quanh, cuối cùng phát hiện ra một căn phòng có cửa đang khép hờ. Cô đi từ từ tới, còn chưa đến gần đã nghe có tiếng người bên trong.
Là Yến Vũ?
“Mày chưa thấy được mặt của ông ta sao?"
Yến Vũ ngồi đối diện Lý Thành, bên cạnh hắn là Vu Kỳ và Hoa Mi. Hắn muốn hỏi thêm một chút tin tức về ông trùm, ít nhất là tìm được vài đặt điểm nhận dạng.
Lý Thành lắc đầu, thở dài nói.
“Mỗi lần giao dịch với tao, ông ta đều đeo mặt nạ.
Vu Kỳ lên tiếng.
“Vậy trên người ông ta thì sao? Có hình xăm hay sẹo gì không?"
“Sẹo thì không có. Nhưng hình như trên cổ tay ông ta có một hình xăm đầu lâu.”
Hình xăm đầu lâu? Không lẽ... người mà Lạc Lạc đi cùng lần trước thật sự chính là ông ta? Sự nghi ngờ của mình, chưa bao giờ là sai.
Vu Kỳ thấy Yến Vũ im lặng không nói, có chút lo lắng vì cho rằng hắn đang lên kế hoạch tấn công ông trùm.
“Có chuyện gì sao ông chủ?"
“Tôi đã gặp ông ta rồi.”
Nghe vậy, những người còn lại trong phòng liền lộ ra biểu cảm kinh ngạc tới khó tin. Lý Lạc ở ngoài cửa nhíu mày, như đang cố nhớ ra điều gì đó.
Hình xăm đầu lâu trên cổ tay? Hoa tulip trắng? Là người đó? Nhưng mà người đó là ai, không lẽ chính là người mà Yến Vũ vẫn đang tìm kiếm? Là người đứng sau lưng Lý Thành và tổ chức buôn hàng cấm xuyên quốc gia? Vậy có nghĩa là, trực giác của anh ấy dành cho những người tiếp cận mình chưa bao giờ sai? Mình đã... hiểu lầm Yến Vũ rồi...
Trong phòng lại tiếp tục cuộc trò chuyện, Lý Thành lên tiếng.
“Nếu ông ta đã chịu xuất đầu lộ diện, chứng tỏ ông ta đã sẵn sàng rồi."
Yến Vũ lấy điếu thuốc ra ngậm trên môi, Hoa Mi liền nhanh tay mà bật lửa.
“Còn một thứ nữa khiến tao luôn suy nghĩ, chính là sợi dây chuyền có hình ngà voi trên cổ của ông ta. Danh tính của người tên là Vương Thiên Nhị, biết đâu hai người chính là một.
Lý Thành nghe xong liền gật đầu quả quyết.
“Mày đoán đúng rồi đấy! Ông ta tên là Vương Thiên Nhị”
Yến Vũ ngước mặt lên nhìn Vu Kỳ đang đứng bên cạnh mình, quả nhiên hắn và cậu suy đoán không sai. Lý Thành nắm giữ nhiều thông tin về Vương Thiên Nhị như vậy, mà bấy lâu nay hắn chỉ lo tìm tung tích ông ta ở bên ngoài.
Hắn đưa tay day thái dương, tay còn lại đặt trên gạc tàn rãy tàn thuốc.
“Lần trước tạo cùng Lạc Lạc dọn phòng, vô tình phát hiện ra tín vật cha mẹ ruột của cô ấy để lại. Là một sợi dây chuyền có mặt hình ngà bên trên có khắc chữ Nhị".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]