Nhưng mà mình không biết Yến Vũ sẽ thích hoa gì, vì trước giờ trong sân chỉ toàn là cây kiểng và cá. Hay là mua hoa hồng? Để xem nào...
Lý Lạc đi loay hoay trong cửa hàng hoa, lại vô tình nhìn thấy một bó tulip trắng tinh khiết rất vừa mắt. Cô mỉm cười ưng ý, tay vừa đưa ra muốn cầm nó lên thì đã có thêm một bàn tay khác chạm vào.
"A?"
Cô ngước lên nhìn.
Trước mặt là người đàn ông trung niên trông rất có khi chất, tóc đã bạc hết, trên cổ là một sợi dây chuyền vàng lớn có hình ngà voi. Ông ta mặc áo cổ tàu màu trắng ngà, gương mặt nhìn cô có vẻ rất hiền từ vui vẻ.
“Cô thích bó hoa này sao?”
Lý Lạc cười nhẹ khách sáo.
“Không sao. Ông cứ lấy đi! Tôi sẽ chọn một bó khác!”
Cô nói rồi quay người, muốn nhường lại bó hoa cho ông ta mà rời đi. Nhưng lúc vừa quay lưng, người đàn ông trung niên kia lại lên tiếng, tay cầm bó hoa tulip đã được bó lại.
“Cô gái à!”
Quay đầu lại nhìn, ánh mắt của cô và ông ta chạm nhau, khiến ông ta ngây ra vài giây rồi mới lên tiếng.
”Cô và người vợ quá cố của tôi, thật sự có nhiều nét rất giống nhau.”
Lý Lạc chớp mắt.
“Thật à?”
“Nếu như chúng ta đã có duyên gặp nhau ở đây, vậy hãy để tôi tặng cô bó hoa này. Xem như là, tôi tưởng nhớ tới người vợ quá cố của mình.”
Cô nhìn ông ta mang bó hoa tới, chỉ đành nhận lấy với sự ngưỡng mộ về tình yêu của họ rồi mỉm cười.
Lúc cả hai cùng nhau ra khỏi cửa hàng hoa, cũng là lúc có một chiếc xe hơi màu đen chạy tới. Yến Vũ dừng xe vội, từ trong xe bước ra chỉ nhìn thấy Lý Lạc là liền tiến lại gần.
“Lạc Lạc!”
“Yến Vũ? Sao anh biết em ở đây?”
Hắn bước nhanh tới dang tay ra giữ lấy eo cô, dáng vẻ cao lớn như thể sẵn sàng đứng ra bảo vệ bất kỳ lúc nào. Liếc mắt nhìn thấy người đàn ông trung niên bên cạnh cô, từ cách ăn mặc cho tới phong thái không tầm thường. Hắn nói với vẻ cảnh giác.
“Ở bên ngoài nguy hiểm như vậy, lần sau ra ngoài nhất định phải đưa người theo biết không?”
Lý Lạc không hiểu tại sao Yến Vũ lại nói chuyện khó hiểu như vậy, nhưng còn chưa kịp nói gì thì người đàn ông kia đã lên tiếng.
“Cô có một người bạn trai thật tốt, thật sự đáng trân trọng. Nhưng mà chúng tôi chỉ là tình cờ đi mua hoa rồi gặp nhau thôi, không nghiêm trọng như cậu đã nghĩ đâu!”
Ông ta vừa nói vừa cười híp mắt, dường như không có gì khả nghi trong mắt của Lý Lạc. Nhưng qua cái nhìn của hắn thì hoàn toàn khác, nhất là khi trông thấy sợi dây chuyền trên cổ ông ta. Không những vậy, trên cổ tay còn có hình xăm đầu lâu cách điệu.
Yến Vũ không muốn ở lại đây lâu, cũng không cho Lý Lạc thời gian nói chuyện phím mà lập tức bảo.
“Đi! Chúng ta về nhà!”
Ở trên xe, cô thi thoảng lại đưa mắt nhìn sang hắn đang có vẻ không thoải mái. Hé môi muốn lên tiếng hỏi vài điều, nhưng không hiểu sao lại thấy gượng
gao.
Mình chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí một chút, sẵn tiện mua một ít hoa thôi! Nhưng mà sao trông Yến Vũ có vẻ không vui như vậy?
“Yến Vũ?”
Lý Lạc thử lên tiếng gọi, nhưng Yến Vũ chỉ tập trung lái xe mà không trả lời. Sự khó hiểu trong lòng khiến cô cảm thấy mình vô cùng ngột ngạt, thế là cả hai im lặng suốt chặng đường về Thần Doanh.
Vừa bước vào phòng khách, hắn đã cởi áo khoác ngoài ra rồi ném phăng xuống ghế sô pha. Quay sang nhìn cô, hắn liền hỏi.
“Không phải anh đã nói với em rồi sao? Hiện giờ tình hình bên ngoài rất phức tạp, em không thể đi lung tung.”
Lý Lạc nhíu mày nhìn Yến Vũ.
“Thế nào là đi lung tung? Em chỉ ra ngoài đi dạo một chút rồi ghé cửa hàng mua hoa thôi mà?”
“Nhưng em vừa tiếp xúc với người lạ. Em có biết ông ta là ai không? Em có biết gì về ông ta hay không? Lỡ như ông ta là người xấu thì sao?”
Không khí ở phòng khách lúc này cứ như nóng dần lên, đang ngày một trở nên căng thẳng. Cô không nghĩ rằng chỉ vì chuyện mình ra ngoài thôi cũng khiến hắn khó chịu.
“Em không phải trẻ con đâu Yến Vũ! Lẽ nào em không nhìn được ai tốt ai xấu hay sao?”
Yến Vũ vẫn dứt khoát giữ nguyên quan điểm của mình.
“Không thể nào. Đến cả việc em đưa Lâm Diên Vĩ về nhà anh vẫn còn chưa thể chấp nhận kia mà? Em vốn dĩ không nhìn được ai tốt ai xấu cả.”
“Anh đừng kéo Diên Vĩ vào chuyện này!”
Diên Vĩ đang ở gần đó lau chùi, nghe hắn nói thế thì chỉ biết cúi đầu im lặng. Lý Lạc không hiểu nổi suy nghĩ của hắn, chỉ biết rằng bây giờ hắn vừa ngang ngược lại còn không biết nói lí lẽ.
Yến Vũ và cô bắt đầu cãi nhau.
“Vậy thì sao? Anh làm tất cả những chuyện này còn không phải vì muốn tốt cho em, vì an toàn của em hay sao Lạc Lạc?”
“Là anh muốn kiểm soát em thì đúng hơn.”
Lý Lạc nhìn thẳng vào mắt hắn mà lớn tiếng nói. Sự phản công bất ngờ này khiến hắn như đứng hình, ánh mắt và gương mặt đang mang theo nét uy quyền liền cứng đờ ra.
“Một năm qua em ở Thần Doanh này, ngoài anh ra cũng không có bạn bè, ra ngoài cũng phải đi cùng người của anh. Có bao giờ em được thoải mái chưa?”
Yến Vũ nhận ra mình đã làm quá vấn đề, nhận ra sự lo lắng của bản thân đang dần biến thành hành vi kiểm soát. Hắn nhẫn nại tiến tới gần Lý Lạc, đưa hai tay ra muốn nắm lấy hai cánh tay cô.
“Lạc Lạc! Anh xin lỗi! Anh chưa từng có ý muốn kiểm soát em...
Nhưng cô thẳng thừng gạt tay ra, nét mặt lạnh lùng.
“Đủ rồi. Anh không cần nói nữa đâu!”
Lý Lạc đi một mạch đến cầu thang rồi bước thật nhanh lên lầu, Diên Vĩ thấy vậy cũng đi theo sau. Yến Vũ không ngờ rằng chuyện thành ra như này, không ngờ hắn và cô lại có ngày cãi nhau đến trời long đất lở.
Hắn tức giận không có nơi trút, chân đá phăng vào cái ghế đệm bên cạnh rồi lại ném ly thủy tinh ra ngoài.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]