“Hoa đẹp quá!”
Nhưng mà mình không biết Yến Vũ sẽ thích hoa gì, vì trước giờ trong sân chỉ toàn là cây kiểng và cá. Hay là mua hoa hồng? Để xem nào...
Lý Lạc đi loay hoay trong cửa hàng hoa, lại vô tình nhìn thấy một bó tulip trắng tinh khiết rất vừa mắt. Cô mỉm cười ưng ý, tay vừa đưa ra muốn cầm nó lên thì đã có thêm một bàn tay khác chạm vào.
"A?"
Cô ngước lên nhìn.
Trước mặt là người đàn ông trung niên trông rất có khi chất, tóc đã bạc hết, trên cổ là một sợi dây chuyền vàng lớn có hình ngà voi. Ông ta mặc áo cổ tàu màu trắng ngà, gương mặt nhìn cô có vẻ rất hiền từ vui vẻ.
“Cô thích bó hoa này sao?”
Lý Lạc cười nhẹ khách sáo.
“Không sao. Ông cứ lấy đi! Tôi sẽ chọn một bó khác!”
Cô nói rồi quay người, muốn nhường lại bó hoa cho ông ta mà rời đi. Nhưng lúc vừa quay lưng, người đàn ông trung niên kia lại lên tiếng, tay cầm bó hoa tulip đã được bó lại.
“Cô gái à!”
Quay đầu lại nhìn, ánh mắt của cô và ông ta chạm nhau, khiến ông ta ngây ra vài giây rồi mới lên tiếng.
”Cô và người vợ quá cố của tôi, thật sự có nhiều nét rất giống nhau.”
Lý Lạc chớp mắt.
“Thật à?”
“Nếu như chúng ta đã có duyên gặp nhau ở đây, vậy hãy để tôi tặng cô bó hoa này. Xem như là, tôi tưởng nhớ tới người vợ quá cố của mình.”
Cô nhìn ông ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-em-lam-loan/3740407/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.