Chỗ bị đâm đau nhói lên khiến Yến Vũ bừng tỉnh, trán đẫm mồ hôi. Hắn nhìn trần nhà, xem ra vẫn là phước lớn mạng lớn.
Hoa Mi từ bên ngoài vào, trên tay cầm theo một tô cháo nóng.
"Ông chủ! Thấy thế nào rồi?"
Hắn chóng tay xuống, có chút khó khăn nhưng vẫn tự mình làm được mà ngã lưng vào thành giường.
"Không sao."
Hoa Mi tiến tới rồi ngồi xuống bên mép giường, sát bên cạnh Yến Vũ. Cô ta đưa tô cháo ra, một tay cầm thìa lên
muon bon cho han.
Hắn không nhìn, chỉ nói.
"Chuyện ngày hôm nay, chỉ có tôi và cô biết. Rõ chứ?"
"Vâng."
Hắn tự mình cầm, nhưng ăn được vài thìa lại nuốt không trôi.
Chuyện lần này, hắn cũng không rõ bản thân mình làm vậy là đúng bao nhiêu phần, sai bao nhiêu phần. Hắn biết rõ tính cách của Lý Lạc, biết rõ cô là người yêu ghét rõ ràng. Chỉ cần cô hiểu rõ hắn xem cô quan trọng ra sao, làm gì hăn cũng dám làm.
Lúc Yến Vũ trở về Thần Doanh, khí sắc trên mặt đã tốt lên đôi chút. Chỉ là, hắn phải giấu chuyện mình bị thương để tránh việc Lý Lạc lo lắng.
Hắn đi vào trong phòng khách, không thấy cô đâu mà chỉ có Vu Kỳ.
"Ông chủ!"
Hắn gật đầu, bước đến sô pha rồi chậm rãi ngồi xuống. Vừa bị thương mà không có nhiều thời gian nghỉ ngơi, khiến hắn dù có tỏ ra bình thường cũng rất khó.
"Ngày mai là ngày mãn hạn tù của Chim Ưng, bên phía đó có tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-em-lam-loan/3720454/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.