Yến Vũ ôm lấy vai, quay người lại đạp vào bụng gã đàn ông kia một phát rồi kéo Vu Kỳ lên xe.
Sau lần đó, Vu Kỳ mới nhận ra không phải ai mang bộ mặt xấu thì cũng đều là người xấu.
"Ông chủ với tôi mà nói, không chỉ là chuyện cấp trên đối đãi với cấp dưới, mà còn là ân nhân cứu mạng, là người thân."
Lý Lạc hơi cong môi mỉm cười. Cô hiểu sự cảm kích của cậu, vì với cô mà nói thì Yến Vũ cũng thế
Hắn đã cứu cô thoát khỏi tay của bọn buôn người, hắn trở thành người cô yêu, thành người thân duy nhất.
Yến Vũ tỉnh dậy sau khi cơn đau đầu qua đi, thuốc an thần hết tác dụng. Hắn đưa tay ra cầm lấy áo sơ mi, mặc lên người. Lúc vừa kéo lên đến vết sẹo ở trên vai, trong lòng lại có chút hoài niệm.
Thời gian đã qua nhanh như vậy rồi, vết sẹo không thể lành, nhưng bên cạnh hắn đã có một thân tín.
Vu Kỳ nghiêng đầu nhìn Lý Lạc, lại nói.
"Hi vọng cô có thể ở bên cạnh ông chủ, chữa lành tất cả những vết thương trong quá khứ. Hàng trăm anh em ở
Thần Doanh, đều rất mong được thấy điều này."
Cô nhìn cậu mỉm cười.
"Yến Vũ là người tốt, xứng đáng được hạnh phúc."
Hai người nhìn nhau, cảnh này lại vô tình để Yến Vũ nhìn thấy. Hắn không hiểu sự tình là gì, cũng không có ý nghi ngờ, nhưng trong lòng lại vô thức khó chịu.
"Hai người ở đây nói chuyện à?"
Lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-em-lam-loan/3715622/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.