Yến Vũ biết chúng không có ý gì tốt lành, nhưng vẫn vì kiếm tiền mà đi lại.
Bọn chúng ban đầu không nhận ra bạn học thuở nhỏ, nhưng vẫn giở thói kiêu căng của con nhà giàu.
"Đánh giày à? Được đấy nhỉ?"
Hắn không nói gì, chỉ muốn nhanh chóng làm cho xong công việc của mình rồi rời đi. Nhưng nào ngờ, một trong số đó lại có người nhận ra hắn, lập tức chỉ tay.
"A! Yến Vũ phải không bọn mày?"
"Yến Vũ hả? Nghe quen ta?"
Một đứa ăn mặc thời trang nhất trong nhóm lên tiếng.
"Cái thằng có cha mẹ buôn hàng cấm rồi sợ tội tự sát đấy chứ đâu?"
Cha mẹ buôn hàng cấm?
Sự ti tự sát?
Yến Vũ không thể lên tiếng phản biện, cũng không thể nào chối bỏ những chuyện này. Nó hoàn toàn là sự thật, là những gì mà hắn phải chấp nhận nghe.
Đám bạn cũ của hắn bắt đầu buông lời không hay, cười cợt, chế giễu hắn có cha mẹ là tội phạm, là đứa trẻ bị bỏ rơi.
Đôi mắt của Yến Vũ lúc này hằn lên tơ máu, nhưng không thể khóc được.
Hắn không cho phép mình yếu đuối trước những kẻ dơ bẩn này.
Hắn vùng đứng lên, đôi bên bắt đầu xô xát.
Đám con nhà giàu tuy không trải đời và lăn lộn như hắn, nhưng bên chúng đông hơn. Hai bên lao vào đánh nhau, kết quả Yến Vũ bị thương khắp người, mặt mày bầm tím.
Hắn vẫn còn nhớ thời điểm ấy, ông chú đánh giày là người duy nhất cho hắn nơi nương tựa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-em-lam-loan/3720450/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.