Hoa Lan lúc này mới thấy được, Lý Lạc làm như vậy cũng một phần là vì muốn tốt cho cô ta.
Cô ta đến chỗ của Yến Vũ, nắm lấy cánh tay hắn mà lung lay để cầu xin.
“Ông chủ! Xin ông chủ để tôi tự do, có được không?”
Hắn nhìn Hoa Lan trầm mặc chừng vài giây, rồi lại nhìn Lý Lạc, sau đó bật cười.
“Tự do? Ha! Được thôi! Nhưng cô sẽ chẳng đem theo được đồng nào ngoài các xác của cô mà bước ra khỏi đây.”
Cô ta sững sờ.
“Tôi…”
Hắn đưa mắt nhìn về phía Lý Lạc, ánh nhìn lạnh lẽo. Hắn thừa biết những chuyện này là do cô làm, cô đang muốn giúp Hoa Lan. Nhưng chính vì xảy ra bao nhiêu chuyện, cô vẫn không thừa nhận quan hệ hiện giờ giữa mình và hắn.
Yến Vũ chưa từng để ai động vào, nay lại có cảm giác giống như bị lợi dụng.
Hắn muốn gây khó dễ cho Hoa Lan, muốn Lý Lạc biết được hắn chiều ý cô chứ không phải hạng người dễ dãi.
“Thế nào? Không phải cô muốn chuộc thân à? Muốn tự do kia mà? Đi đi!”
Cô ta nhìn Yến Vũ mà khựng lại, nước mắt lưng tròng.
“Ông chủ…”
Lý Lạc biết hắn nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này. Lần này không biết đã chạm đến giới hạn cuối cùng chưa, nhưng trông hắn có vẻ rất bất mãn.
Cô đi đến đứng trước mặt Yến Vũ, dứt khoát nói.
“Số tiền mà Hoa Lan làm ở Hoa Thanh bao nhiêu lâu nay, anh cũng không tính?”
Hắn cười khẩy một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-em-lam-loan/3714623/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.