“Nếu như là người khác, họ đã chết bao nhiêu lần dưới tay tôi rồi em biết không?”
Yến Vũ nhìn Lý Lạc, ánh nhìn vừa ẩn nhẫn vừa có chút khổ tâm.
Hắn không nỡ ra tay với cô, miệng thì nói thế nhưng không nghĩ rằng sẽ thật sự đẩy cô vào nơi này. Cuối cùng, hắn vẫn theo ý nguyện của cô mà thả Hoa Lan đi.
Lý Lạc rũ mi mắt.
Động lòng sao?
Thử hỏi lòng dạ của cô bằng gì, mà suốt một năm ở chung nhà với một người, được người đó chăm sóc mà không chút rung động?
Có đấy! Nhưng lại quá khó để mở lời.
Tuổi thơ không êm đẹp như nhau, nhưng tính cách của cô và Yến Vũ hoàn toàn đối lập.
Nếu như cô chọn cách sống khép kín, khiến người khác khó đoán được trong lòng nghĩ gì. Thì Yến Vũ, hắn lại là người sống quá ngay thẳng, đến mức hắn còn chẳng hiểu nổi mình.
Hai tính cách có phần khác biệt, lại thêm việc Lý Lạc từng chịu sự phản bội lòng tin khiến cô khó mà cởi mở.
Cô đưa tay mình ra, cẩn thận chạm đầu ngón tay vào tay đang bị thương của Yến Vũ.
“Đứng dậy đi! Tôi băng bó cho anh!”
“Em vẫn… chưa có câu trả lời?”
Hắn không đứng dậy, dường như ngày hôm nay và tại thời điểm này phải làm rõ mọi chuyện.
Lý Lạc nhất thời không kịp suy nghĩ gì, chỉ biết rằng mình đã đi quá xa so với ban đầu. Cô ngộ nhận về con người của Yến Vũ, rồi lại hiểu lầm hắn, sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-em-lam-loan/3714624/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.