Hồ Vân Thư vẫn là thanh thiếu niên bình thường, đương nhiên sẽ có ham muốn mãnh liệt với người mình yêu.
Cậu đã đủ lớn để hiểu khi yêu nhau hai người sẽ phải kết hợp với nhau, làm những chuyện chỉ có người lớn mới có thể làm với nhau.
Trong độ tuổi dậy thì, thì cũng khó nén xúc động mà làm ra hành động tự an ủi lấy.
Tuy Lâm Vân Thiên luôn ở bên cạnh nhưng cậu lại cảm thấy trống vắng.
Như lạc vào trong sương mù, chỉ nghe thấy tiếng chứ không nhìn thấy bóng người.
Có đôi khi cậu rất nghi ngờ đôi mắt của bản thân, nhìn không rõ, chỉ có thể thông qua tin tức tố để tìm anh.
Mong sao.
Kí ức quay về thật sớm, cậu không muốn phải quên.
Dù chỉ là một hồi ức không mấy tốt đẹp.
Như Lâm Vân Thiên đã đoán, cậu dự định sẽ làm bài tập xong rồi thử xuống bếp làm vài món đơn giản.
Nhưng ngồi trên bàn học làm được một chút, tầm mắt chán chường va phải áo khoác đang được mắc bên cạnh, không biết anh đã để quên lúc nào.
Trên sợi vải mềm còn lưu lại mùi tin tức tố của người cậu yêu.
Tuy có vị đắng nhưng cũng ngọt ngào.
Cậu chỉ đợi có một ngày, anh sẽ dùng mùi hương này, bảo bọc cậu, xâm chiếm cậu, từ thân thể đến linh hồn bị anh đánh dấu.
Mọi người nói, mới tí tuổi đầu thì biết cái gì gọi là yêu đương, cậu nghĩ người lớn họ nói đúng.
Ai biết tình yêu có mùi vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-thanh-benh-khong-the-chua/3575624/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.