Lâm Vân Thiên sau hôm đó không còn xuất hiện trước mặt và không biết đối diện với Hồ Vân Thư như thế nào sau khi đã biết tình cảm của cậu dành cho mình.
Anh không thể nào tỏ ra tự nhiên như bình thường trước mặt cậu được nữa.
Hình ảnh bạn thân dùng đồ vật thuộc về mình để tự an ủi, lấp đầy tâm trí anh lúc này.
Anh luôn cho rằng Hồ Vân Thư là người ngoan ngoãn hiểu chuyện và rụt rè, nhưng tối hôm đó...Vân Thư, bạo hơn anh nghĩ.
Tuy nhìn chằm chằm vào thân thể người khác là không nên, nhưng khi đó anh không dời mắt đi được.
Bối rối với nhiều suy nghĩ đan chéo vào nhau, vẫn chưa thể tỏ rõ thái độ với cậu, Lâm Vân Thiên lựa chọn im lặng lãng tránh một thời gian.
Dù gì bây giờ cậu cũng không còn nhớ anh nữa.
Không hiểu sao, nghĩ đến việc Hồ Vân Thư sẽ quên mình mãi mãi, anh lại khó chịu.
Rất khó chịu.
Còn hơn cả việc cãi nhau với bạn gái.
...
Ngày hôm sau mơ màng tỉnh lại, Hồ Vân Thư nhận ra hiện trạng trong phòng, ngại ngùng vội vàng thu dọn tàn cục cùng mang quần áo đi giặt sạch, phơi lên.
May mà hôm nay là chủ nhật, cậu có dậy muộn cũng không sợ trễ học.
Cuối tuần này bố mẹ cậu lại không về nhà, cho nên cậu không sợ bị phát hiện khi làm chuyện xấu.
Hôm nay cũng là một ngày lý tưởng để vào bếp nấu ăn.
Hồ Vân Thư tuy dậy muộn nhưng đã bỏ quên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-thanh-benh-khong-the-chua/3575625/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.