Hồ Vân Thư còn tưởng là mình lại gặp ảo giác, nhưng phát hiện Lâm Vân Thiên đang nấu cháo cho mình, nổi lòng càng cuồn cuộn.
Muốn nói lời xin lỗi lại cảm thấy uất ức.
Vứt cậu ở nơi lạnh lẽo trong khi bản thân anh thì đi hẹn hò với bạn gái, mùi nước hoa nồng nặc, đứng từ xa cậu cũng ngửi được.
Mũi cậu khó chịu.
Lồng ngực càng khó chịu.
Cộng thêm đầu óc cậu không được tỉnh táo, ghét ra mặt không giấu được: "Cậu hôi quá."
Đã lâu lắm rồi, cậu không còn ngửi thấy mùi tin tức tố của anh nữa.
Đáng ghét, Lâm Vân Thiên, anh càng ngày càng trở nên xạ lạ rồi.
Lâm Vân Thiên lập tức lùi lại: "Cậu đợi chút, cháo sắp chín rồi."
Anh xoay người, thân hình lung lay: "...Mình mượn dùng nhà tắm một lát."
Dòng nước lạnh lẽo sượt qua làn da khiến anh hoảng hốt.
Hình như anh không chịu đựng được ánh mắt chê bai của cậu, càng không chấp nhận được người bạn thân thiết đột nhiên cư xử lạ lùng với mình.
Lâm Vân Thiên là người hùng, là chỗ dựa vững chắc của Hồ Vân Thư, thì Hồ Vân Thư chính là niềm vui, là áo bông nhỏ, là tồn tại không thể thay thế bầu bạn bên cạnh Lâm Vân Thiên từ bé đến lớn.
Không có Hồ Vân Thư, cũng sẽ không có Lâm Vân Thiên bây giờ.
Anh phải làm gì mới khiến cậu thôi không kháng cự mình đây?
Anh muốn ôm Vân Thư, rất muốn.
Anh khóc mất.
_______
"Của cậu đây, ăn rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-thanh-benh-khong-the-chua/3575616/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.