Ngày mốt.
Lâm Vân Thiên từ ban sáng đã đóng gói một hộp quà lớn, mang đến chuộc lỗi với Hồ Vân Thư như đã nói.
Nhưng mà.
Đợi trước cổng nhà cậu một lúc vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc đâu, anh lo lắng, tra chìa khóa vào ổ, vào trong xem sao.
Hôm qua trông cậu không ổn một chút nào.
Ở bên cạnh nhau hơn mười năm, dù anh có vô tri vô giác, tình kinh thô như kim cương thì cũng sẽ dần dần cảm thấy không đúng chỗ nào.
"Vân Thư?" Anh tìm từ phòng bếp tìm đến phòng ngủ, chân không ngừng bước.
Cặp sách không thấy, đồng phục cũng không thấy, đôi giày mà cậu mang đi lại cũng không còn nằm trên kệ nữa.
Điều anh bất an đã xảy ra.
Hồ Vân Thư tự mình đến trường, không cần anh đón đưa nữa.
Lâm Vân Thiên cảm thấy lần gây gổ này có hơi căng thẳng, căng thẳng đến độ làm anh không ngừng có dự cảm xấu lẫn buồn bực không vui.
Là anh không đúng khi nuốt lời, hứa sẽ đưa cậu đi chơi nhưng lại quên mất, chỉ cần cậu tha thứ, muốn ngôi sao, muốn ánh trăng, anh cũng sẽ hái xuống cho cậu.
Liệu rằng Vân Thư có còn cần anh nữa hay không?
Anh cảm thấy thật vô vọng, rồi lại bức xúc với cậu.
Ba lần bảy lượt cáu với anh, cậu định sẽ như thế cả đời sao?
_______
Hồ Vân Thư đang cố tình tránh né Lâm Vân Thiên, cậu muốn lẳng lặng suy nghĩ.
Muốn tìm một lối thoát trong chuyện tình không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-thanh-benh-khong-the-chua/3575617/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.