Từ không giữ lời hứa đến bị bỏ lại một mình, khoảng cách hàn gắn quan hệ với Lâm Vân Thiên càng ngày càng xa xôi.
Lẳng lặng nhìn theo một lúc lâu, lâu đến nổi cổ Hồ Vân Thư mỏi nhừ vì trông ra. Cậu đau khổ nhận ra rằng anh sẽ không quay trở lại dỗ dành cậu.
Cậu hoảng loạn.
Bắt đầu cảm thấy lo sợ.
Không muốn đến bạn cũng không thể làm...
"Vân Thiên, về mau nhé..."
"...Mình sợ."
Anh đã nói sẽ đến đón cậu.
Cậu sẽ ngoan ngoãn nghe lời, ngồi đợi ở đây nhận lỗi.
Chỉ cần Lâm Vân Thiên quay lại, cậu sẽ nhận hết lỗi sai về mình, xin anh tha thứ.
Cho dù không ổn, cũng phải tỏ ra mình ổn, như vậy anh mới không chán cậu.
...
Công viên nhỏ chỉ vài ba người đến tập thể dục sau khi ăn chiều, đến tối thì điều hiu không một bóng người.
Hồ Vân Thư đã ngồi đợi Lâm Vân Thiên từ buổi chiều, đến bây giờ đã là 8 giờ tối.
Càng về đêm không khí càng lạnh, cậu co ro ngồi trên ghế, thứ duy nhất có thể sưởi ấm là chiếc áo khoác của anh.
Cậu không muốn về nhà, sợ rằng mình về rồi, anh lại tìm không thấy.
"Vân Thiên..." Em đã đợi rất lâu rất lâu rồi.
Khi nào anh mới xuất hiện?
Em lạnh...
Muốn ngủ một giấc.
Trong giấc mơ của em, anh dùng cơ thể của mình ủ ấm cho em, gọi tên em thật nhiều lần, không có ai chen vào khoảng giữa đôi ta.
Anh trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-thanh-benh-khong-the-chua/3575615/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.