Người vừa bước vào khách điếm là một nam tử, tuổi chắc cũng phải ngoài năm mươi. Y phục chỉ là một bộ vải bố thông thường, khuôn mặt trông qua cũng chẳng có gì đặc biệt, có lẽ ấn tượng nhất trên đó là một đôi lông mày đen rậm, chẳng khác nào hai con sâu róm. Nhưng điều Vấn Thiên để ý nhất không phải là điều đó, mà là thanh kiếm đeo trên lưng của gã. Vấn Thiên sững sờ nhận ra nó là thanh kiếm truyền đời của Kiếm Thủy Môn.
Đừng bảo Vấn Thiên nhìn nhầm, trên đời này có muôn vàn thanh kiếm, giống nhau cũng không phải là ít. Nhưng Vấn Thiên chắc chắn là thanh kiếm ấy, bởi nó cực kì bình thường, sự bình thường đến mức phi thường. Thanh kiếm ấy luôn toả ra một khí tức nhu hoà kì dị rất nhạt nếu không đủ tinh tế sẽ chẳng thể nào nhận ra, Vấn Thiên nhìn nó trong mơ cũng không phải là ít, hắn không thể nhầm được.
Vấn Thiên nhẹ cau mày, hắn cúi đầu xuống ăn nốt bát bánh canh. Tên thiếu niên trước mặt thấy thế tưởng Vấn Thiên khó chịu với mình, y cũng không dám nán lại nữa, buôn bán sợ nhất là mất hoà khí, hắn muốn mua mấy thứ trên người Vấn Thiên nên đành rời đi giữ chút thiện cảm cuối. Hắn chắp tay chào Vấn Thiên rồi đi lên lầu, Vấn Thiên đáp lại một tiếng, sau đó cúi đầu ăn tiếp.
Lúc này Vấn Thiên cũng chẳng còn tâm trí mà ăn nữa, hắn tiếc tiền nên cố ăn nốt mà thôi. Hắn vừa ăn vừa liên tục đưa ra phán đoán về thanh kiếm cũng như gã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-tan/461059/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.