Mặt trời đã lên giữa khung trời cao vút, Địa Uy vẫn mải mê với cuốn sách cực kỳ quý giá trên tay mình. Hắn dở nhẹ từng trang, trong đầu hắn lại tự mô phỏng ra những quỹ tích diệu kì của một thanh kiếm. Mỗi lần đọc lại là mỗi lần hắn lại hiểu sâu hơn về môn tuyệt học vẫn lưu truyền bao đời này.
Địa Uy chợt ngẩng đầu, tấm mành che được vén lên, hắn thấy được khuôn mặt đăm chiêu của đồ đệ mình. Duệ Tuân đi tới ngồi cạnh sư phụ, nó chống cằm lặng im nhìn bầu trời xa xăm. Địa Uy lại tiếp tục nghiền ngẫm cuốn sách của mình, hắn biết đứa bé kia vẫn chưa thể bình tĩnh được, thế giới quan của nó đang bị đả kích mãnh liệt. Địa Uy cũng không lo lắng cho lắm, hắn biết với tính cách của đứa trẻ này nó sẽ mau chóng tìm ra con đường vốn thuộc về nó.
-Sư phụ! Không phải tu hành giả xuất hiện trên thế gian này để khiến cuộc sống tốt đẹp hơn sao? Vì điều gì mà những kẻ tự xưng là tiên nhân kia lại luôn bóc lột những phàm nhân yếu ớt vậy ạ?
Cuốn sách trên tay Địa Uy dần hạ xuống, để lộ ra gương mặt đầy vẻ phong sương, hắn nhìn sang tiểu đồ đệ đang dằn vặt với những suy nghĩ của mình. Hắn nhẹ giọng nói:
-Cuộc sống tốt đẹp là ước muốn của riêng con chứ không phải toàn bộ con người trên thế gian, dù cho đấy là ước muốn đúng đắn nhất trên cõi đời này. Tại sao tiên nhân lại làm như vậy ư? Chỉ đơn giản bởi vì chúng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-tan/461021/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.