Kiếm, một thứ vũ khí luôn được người ta say mê. Kiếm, một thứ vũ khí mang trong mình vẻ đẹp bất tận. Người ta thường dùng những mỹ từ đẹp đẽ nhất để nói về kiếm, chẳng hiểu sao người ta yêu thích kiếm đến vậy. Bởi vì kiếm hoa lệ, bởi vì kiếm thanh cao hay đơn giản bởi vì kiếm dễ nắm bắt. Dù cho có thế nào thì thế gian này say mê với kiếm là thật nhưng không phải là tất cả. Có những người rất ghét kiếm, họ coi những lí do kể trên chỉ là sự bao biện cho một thứ công cụ hiếu sát, kiếm đã giết rất nhiều người, độc ác có, xấu xa có, mà vô tội cũng có.
Nhưng mà kiếm vốn vô chi, sao có thể giết người. Người vô tình máu lạnh sao lại đổ thừa cho thứ vô chi. Có những thứ trên đời này, thực ra chẳng gây nên tội tình gì nhưng cũng bị người ta ghét. Những thứ đáng ra nên ghét bỏ thì bị những lý luận cao thượng lấp liếm đi. Chung quy lại ngươi không có tiếng nói thì vĩnh viễn ngươi sẽ không có công bằng thuộc về mình. Kiếm không có công bằng, người cầm kiếm vô năng thì cũng không có công bằng.
Dưới ánh tịch dương ảm đạm nhưng cũng đầy rực rỡ, dưới thác nước đang dữ dội lao ra. Một đứa bé đang hồi hộp nhìn thanh kiếm sau lưng
sư phụ mình. Những rung động thuở ngây thơ khiến nó say mê với kiếm đến lạ, nó cứ lớn dần rồi trở thành sự sùng bái lúc nào không hay.
Địa Uy nhìn đồ đệ khả ái của mình. Hắn thấy sự say
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-tan/461022/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.