Duệ Tuân lao đến cũng không quên để ý đến cái đuôi vẫn đang chậm chạp thu lại của ma xà, vành mắt đỏ au nhìn đến gắt gao không rời.
Mắt thấy Duệ Tuân đã sắp chạm đến xác của Mạc đại sư, cái đuôi vốn chậm chạp bỗng nhiên tăng nhanh tốc độ, đâm thẳng qua bụng cái xác ấy. Xác Mạc đại sư vừa chạm vào tay Duệ Tuân liền bị kéo lại một khoảng.
Cái đuôi ấy như điên dại, nó thuận thế đâm lấy cái xác Kim Đắc cạnh đấy rồi trở về.
Duệ Tuân ngây dại nhìn cảnh tượng máu me trước mắt, vành mắt đỏ au giật giật. Hắn quay đầu nhìn tới Thôn Thiên Ma Xà nơi ấy, đau khổ mà cười.
Một nụ cười phủ đầy tuyệt vọng.
Hoá ra con rắn kia, vẫn luôn bỡn cợt tên ngu dốt.
Thôn Thiên Ma Xà nhe răng, như muốn cười vào mặt Duệ Tuân, cái lưỡi cũng uốn éo theo mà phụ hoạ. Rồi nó chợt há to miệng, đuôi theo đó giơ lên, ma xà chầm chậm nuốt lấy hai cái xác.
Duệ Tuân mắt đã nhuộm tràn tơ máu, miệng gào to nhưng chẳng thể phát ra thanh âm. Nước nay đã ngập tràn khoang miệng, dù cho có vật vã cũng chẳng thể phát tác ra cái gì.
Duệ Tuân nghiến răng đến chảy máu, trên tay bỗng hình thành ba động, một thanh tiểu kiếm bằng nước theo đó tự thành, thu nước mà sinh, chẳng mấy chốc đã lớn ngang Thủy Kiếm.
Chợt không khí xung quanh lạnh lẽo đến cực điểm, kiếm trên tay vậy mà hoá băng, đẹp đẽ đến lạ kì.
Duệ Tuân chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-tan/2047340/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.