Cảnh giới Duệ Tuân tăng lên nhanh chóng. Chỉ qua một năm thời gian, từ Địa cảnh sơ kì đã tăng lên đến viên mãn, thấp thoáng thấy được trung kì không xa. Duệ Tuân lúc này mới biết, hoá ra thiên phú tu luyện của hắn, vậy mà có điều biến thái.
Hắn ngày xưa tiến cảnh bình thường như vậy, hết thảy chỉ vì sử dụng uế khí tu luyện, quá trình chuyển hoá cũng như gia tăng của linh hải quá chậm. Hiện tại dụng linh khí chủ tu, liền nhanh chóng đến kinh người, và cũng một phần là do, công pháp Kiếm Thủy Môn nhà hắn, quá mạnh mẽ.
Nhưng mà, Duệ Tuân hiểu, hắn không thể bởi cái nhanh chóng ấy mà quên đi tổ huấn. Hắn biết sương đen ngoài kia thật ra là hình thành từ cái gì, sao Chân phái phải mệt nhọc chủ tu uế khí. Sau khi hắn rời khỏi đây, liền sẽ trở về như trước, mang theo đó là món nợ to lớn trên vai.
Bất quá, có chút ít lưỡng lự cũng canh cánh không thể gạt đi. Nếu tu vi cứ như thế này mà tiến tới, vậy may mắn một ngày không xa, chạm đến được thực lực có thể uy hiếp đến Đẳng Duy Nhất.
Chỉ là, hắn không thể làm vậy.
Duệ Tuân thoát khỏi ưu tư, tay khẽ đặt lên màn sáng quanh mình. Cầu nước như có ai đẩy nhẹ, từ từ di động.
Tay Duệ Tuân run run, mắt hoài nghi nhìn đến tay mình. Hắn cả một năm nay mỗi khi tỉnh lại khỏi tu luyện, đều sẽ cố gắng tìm cách đẩy cầu nước đi tới. Cầu nước quả thật đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-tan/2047339/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.