Quen thuộc sẽ gợi ra những dư âm quá khứ. Quá khứ càng đẹp, dư âm càng lớn, nhớ tới...sẽ càng thêm da diết.
Quá khứ của Duệ Tuân vẫn luôn rất đẹp.
Nhưng mà, nó trôi xa mất rồi.
Duệ Tuân ngồi trong bóng nước, đôi mắt nay lại trở về với buồn đau phủ khắp.
Một con người chỉ trong khoảnh khắc, đau khổ nhận ra tất cả người thân thuộc cạnh bên đã chẳng còn tại thế, biến cố như vậy ập đến, thanh niên mới tuổi đôi mươi, chịu không nổi.
Nay nhìn lại, cũng chỉ còn cha mẹ nơi quê nhà. Có điều, họ vốn sống nơi phàm thế, Duệ Tuân thì ở chốn viễn siêu này, sao dám để họ ảnh hưởng bởi cái nỗi buồn chẳng thể nào ấp ôm.
Duệ Tuân là tu hành giả, sinh tử nhận thức rõ ràng hơn người thường quá nhiều. Bất quá, càng là như thế, buồn khổ càng lớn lao, vì chết đi chính là bởi mang những trách nhiệm không gánh vác nổi. Để rồi sau mất mát đau đớn ấy, là đôi chân nặng chĩu không biết bước tiếp thế nao.
Chân mệnh phải đi, thù kia phải trải.
Chỉ là, Duệ Tuân hắn làm thế nào đây.
Hứa Niên không nói, khẳng định giết được, còn chết hay không còn phải xem Duệ Tuân hắn có đủ tàn nhẫn. Thế nhưng mà, còn Đẳng Duy Nhất.
Y với Kim Đắc cùng là thiên tài Tiên Điện bồi dưỡng, giờ Kim Đắc đã chết, chết bởi chính Đẳng Duy Nhất, nhưng từ đầu cho đến cuối, chẳng có cái gì gọi là can dự từ chốn “thanh cao”. Đến vị Thần cảnh đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-tan/2047338/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.