🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Vấn Thiên nói muốn ngủ, đấy không phải nói đùa. Ban nãy nói với Huỳnh Chấn Vũ còn trụ được, cũng không phải nói ngoa. Hắn dù buồn ngủ nhưng vẫn muốn thức, chẳng qua là làm ra phòng bị, sợ có biến cố gì phát sinh. Chỉ là lúc này đây, có đại ca bên cạnh, đã không cần đề phòng cái gì, mi mắt cũng có thể yên tâm mà tạm khép lại.



Ngày xưa, lúc cha mẹ đi rồi, hắn ban đầu cũng chưa phải tự thân đối diện với đớn đau thân thể. Bởi có đại ca hắn ở đấy, cũng giống như cha mẹ cạnh bên, có thể an yên mà ngủ. Năm hắn bảy tuổi, đại ca rời quê mà lịch duyệt, đớn đau từ đó mới bắt đầu thật sự nếm trải.



Đau nhiều rồi sẽ chẳng còn đau nữa, chịu đựng suốt bao năm, thật ra Vấn Thiên sớm đã quen thuộc. Nhưng cảm giác bản thân được đại ca chăm chút, quả thật làm lòng hắn an yên.



Trước sân nhà có một cái ghế trúc, Vấn Thiên vui vẻ duỗi người mà nằm dài trên thứ đồ vật quen thuộc. Ngày bé đại ca làm nó cho hắn, mỗi lần hắn ngủ sẽ đều lôi ra. Kì lạ là, cái ghế trúc ấy chưa từng chật trội, Vấn Thiên đã mười lăm tuổi, người lớn xa ngày thơ bé, vẫn là thoải mái nằm.



Vệ đứng cạnh ghế trúc, tay khẽ phất mấy cái, từng đoá sen bay bay giữa không gian rồi mau chóng kết thành kiếm trận. Thấy Vấn Thiên vẫn còn mở mắt nhìn mình, nhẹ giọng nói:



- Ngủ đi thôi!



Vấn Thiên nghe vậy mỉm cười, gật đầu rồi

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-tu-tan/2047337/chuong-153.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Tương Tư Tán
Chương 153: Kẻ vô dụng với đống ngổn ngang trong lòng
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.